"Ta nói với ông có tác dụng gì!" Đỗ Kim Hoa hừ một tiếng,
quay lưng đi ngủ.
Trong nhà kiếm được tiền mọi người đều rất hạnh phúc. Trời
còn chưa sáng bọn họ đã mang theo gió lạnh đánh xe vào thành,
cũng không cảm thấy lạnh, trong lòng nóng hầm hập.
Tối hôm qua Trần Nhị Lang đếm tiền cùng nương tử, được 134
văn tiền. Gọi Kim Lai đến bảo hắn tính xem 3 phần của 391 văn
tiền là bao nhiêu. Hắn tính toán hai lần cũng không đến 134 văn
tiền. Biết đại ca buông tay lo cho bọn họ, đừng nói là vui mừng
biết bao.
Vừa vui vẻ, Trần Nhị Lang ngoại trừ mua lược cho nương tử ra,
còn mua cho Lan Lan một bông hoa nhung. Hắn làm tiểu thúc, dù
sao cũng không thể keo kiệt không phải sao?
"Cảm ơn tiểu thúc!" Lan Lan được hoa nhung, đừng nói là vui
mừng biết bao. Hoa nhung có màu vàng nhạt, con chó nhỏ của
nàng có màu vàng nghệ, đều là màu vàng, nàng cảm thấy rất
hợp, vô cùng thích, mỗi ngày đi học đều đeo.
Mà cuối cùng Triệu Văn Khúc cũng viết xong mười lăm quyển
《 Thiên Tự Văn 》.
"Đi, theo ta trở về, nhận nghĩa mẫu!" Hắn đem mười lăm
quyển《 Thiên Tự Văn 》đặt trước mặt Trần Bảo Âm rồi lập tức
kéo tay nàng đi.
Một thời gian không gặp Triệu Văn Khúc đã trở lên gầy gò và
tiều tụy hơn.
Tính khí không thèm để ý và không kiêng nể gì trước kia đều
giảm đi rất nhiều.
Trần Bảo Âm rất tò mò Triệu lão thái thái quản lý hắn như thế
nào. Phải biết rằng như lúc trước đã nói, Triệu lão thái thái kiên
quyết không chịu cứng rắn, ví dụ như nhốt hắn lại, không cho
hắn cơm ăn, v. v.
"Đừng hoảng hốt." Trần Bảo Âm tránh ra: "Để ta kiểm tra
trước một lần."
Lỡ như hắn sao chép lung tung, chữ viết không đạt tiêu chuẩn,
có sai sót thì nàng phải gọi lại.
Triệu Văn Khúc rũ mắt xuống, nhìn ngón tay trắng của thiếu
nữ lật giở bản sao mà hắn đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức,
vừa yêu vừa hận bản sao.
Hắn rời ánh mắt đi nói: "Ngươi kiểm tra đi."
Trần Bảo Âm mở quyển trên cùng ra, mỗi trang đều lật qua
kiểm tra.
Thế nhưng chữ viết của Triệu Văn Khúc lại không xấu như vậy,
tuy rằng không thể so sánh với Cố Đình Viễn nhưng vẫn có thể so
sánh với nàng.
Rốt cuộc là đã từng đọc sách, nàng thầm nghĩ.
Kiểm tra không vội vàng, kiểm tra xong một cuốn nàng lại mở
một cuốn sách khác. Triệu Văn Khúc nghe âm thanh lật sách của
nàng, nắm tay siết chặt.
Đây không phải là bản sao chép đầu tiên của hắn, hắn đã viết
hỏng một số cuốn sách, cuối cùng ... mới viết ra được những
cuốn này.
Ban đầu hắn muốn tùy tiện chép lại, một đám trẻ con lam lũ
trong thôn thì làm được gì chứ? Có giấy có chữ, có thể đọc là
được rồi.
Nhưng hắn càng viết thì càng nghĩ về năm đó.
Khi nghĩ về việc phụ thân hắn dạy bắn đọc sách, hắn nghĩ tới
tiên sinh nghiêm khắc dạy dỗ mình, nghĩ về những kỳ vọng tha
thiết, nghĩ về sự nghiêm túc mà hắn đã từng thành kính, nghĩ về
sự bẩn thỉu đằng sau cuộc sống tươi sáng, nghĩ về ...
Hắn càng nghĩ càng không viết nổi, tùy ý vung bút, chữ viết
lộn xộn chà đạp giấy trắng như tuyết đến rối tinh rối mù. Hắn
nhìn khó chịu lập tức xé đi viết lại.
Viết lại hắn vẫn thấy khó chịu, lại xé rồi lại viết. Hết lần này
đến lần khác, không thể đếm được bao nhiêu lần, cuối cùng hắn
cũng mệt mỏi.
Một đám trẻ con nông thôn mà thôi, trong lòng hắn nghĩ. Bọn
họ chưa từng nếm qua mùi vị của giàu có, cũng không biết con
người xấu có thể xấu đến mức nào, bọn họ chỉ là muốn đọc một
cuốn sách mà thôi.
Một đám trẻ em đọc hôm nay không có ngày mai, cuộc sống
hỗn loạn. Nghĩ thầm như vậy trong lòng hắn cũng dần dần bình
tĩnh lại, luyện chữ, nghiêm túc chép xong mười lăm quyển sách.
"Bụp." Trần Bảo Âm kiểm tra xong quyển cuối cùng rồi đặt nó
chung một chỗ với những quyển sách khác.
Triệu Văn Khúc quay đầu lại hỏi: "Thế nào?"
"Rất tốt." Trần Bảo Âm gật đầu,"Đa tạ Triệu công tử tặng."