Triệu lão thái thái lại vỗ cửa vài cái, cũng không đáp lại, bà ta
thở dài rồi bỏ đi.
Bà ta không lo lắng về việc nhi tử mình làm điều gì đó ngu
ngốc. Hắn không còn là một đứa trẻ nữa, hắn sẽ không làm điều
đó nữa.
Nhưng Triệu lão thái thái đã đoán sai.
"Lại không ăn?" Nghe người hầu nói, Triệu lão thái thái dần
dần ngồi không yên. Đã hai ngày rồi, sao còn không ăn cơm? Đói
lả thì làm sao?
Bà ta đi tới cửa phòng Triệu Văn Khúc, khuyên nhủ: "Văn
Khúc, con dậy ăn cơm đi. Con đang làm gì vậy? Con nói chuyện
đi, hai mẫu nhi chúng ta thương lượng. Chỉ cần là việc gì không
quá đáng thì mẫu thân đều đồng ý."
"Người muốn nhận nuôi nữ nhi thì người tự mình nhận đi." Âm
thanh mệt mỏi đến từ bên trong: "Đừng gọi ta!"
Triệu lão thái thái do dự không đồng ý.
Bọn họ đã nói xong, phối hợp với nha đầu Trần gia, trị một
chút tật xấu của Triệu Văn Khúc. Nếu không chuyện "nhận nuôi
nữ nhi" này sao còn tiến hành được đây?
"Để cho ta đói chết đi!" Trong phòng lại truyền đến giọng nói
nóng nảy của Triệu Văn Khúc.
Triệu lão thái thái không nghe được lời này, vội vàng nói:
"Ngươi để mẫu thân suy nghĩ, để mẫu thân suy nghĩ lại."
Còn phải suy nghĩ gì nữa chứ? Trong phòng, sắc mặt Triệu Văn
Khúc u ám.
Nhận nhi nữ nuôi còn lớn hơn so với chuyện bỏ đói hắn sao?
Hắn cầm một miếng bánh bao, mặt không chút thay đổi cắn.
Hắn là tuyệt thực nhưng hắn không ngốc, hành hạ thân thể
của mình để đạt được mục đích thì không đáng giá. Hơn nữa, hắn
có người hầu để sai khiến, mỗi ngày lặng lẽ đưa cơm cho hắn.
Sau khi Triệu lão thái thái về phòng, nghĩ trái nghĩ phải, không
có cách nào. Vì vậy, bà ta gọi gia phó của mình, thì thầm phân
phó: "Chuẩn bị xe ngựa."
Bà ta muốn đi Trần gia thôn, hỏi nha đầu Trần gia kia một
chút. Bây giờ nên làm gì?
Bà ta đã thuê nàng để chữa tật xấu cho nhi tử. Tại sao cho
đến bây giờ, đều là nhà mình quản giáo chứ? Nghĩ như vậy, trong
lòng Triệu lão thái thái rất không hài lòng.
Trần Bảo Âm được gọi về nhà.
Nhìn Triệu lão thái thái ngồi trong nhà vẻ mặt không vui, nàng
nhướng mày, đi vào trong nhà nói: "Lão thái thái, lâu rồi không
gặp, người có khỏe không?"
"Hừ." Triệu lão thái thái liếc nàng một cái: "Bớt nói chuyện linh
tinh đi. Ngươi ngồi xuống, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Trần Bảo Âm lập tức ngồi xuống bàn, nhìn qua nói: "Người
muốn nói gì với ta?"
"Ta hỏi ngươi, trên khế thư kia giấy trắng mực đen viết, ngươi
phải giúp Văn Khúc sửa chữa tật xấu. Tại sao cho đến bây giờ, tất
cả đều là ta đang quản giáo chứ?" Nói đến chuyện này, Triệu lão
thái thái lập tức rất không hài lòng, hừ nặng một tiếng.
Trần Bảo Âm khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại: "Người không muốn
quản giáo sao?"
"Cái gì gọi là ta không muốn quản giáo!" Triệu lão thái thái
trừng mắt nhìn nàng một cái: "Nên là ngươi phải trông nom! Ta
chỉ hợp tác với ngươi mà thôi! Vậy trên khế thư viết, ngươi có
muốn nhận hay không?"
Trần Bảo Âm lập tức cười cười, nói: "Vậy bây giờ người không
muốn phối hợp nữa?"
Lời này nói, Triệu lão thái thái nghẹn lại, ánh mắt càng trừng
càng lớn, đột nhiên quát: "Trần Bảo Nha!"
"Ngươi bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cho ta!" Vẻ mặt bà ta
nghiêm nghị mặt nói: "Ta tiêu tiền bạc đất đai thuê ngươi là để
ngươi giúp nhi tử ta bỏ cờ bạc, đến bây giờ đều là ta bỏ sức ra.
Ta tiêu tiền cho ngươi là vô ích hay sao?!"
Tận một trăm mẫu đất! Nàng nằm xuống lập tức kiếm được
sao? Nghĩ đến đẹp như vậy!
Đỗ Kim Hoa ở ngay bên cạnh, giận dữ nói: "Triệu bà tử! Bà nói
chuyện cẩn thận!"
Hung dữ với khuê nữ nhà ai đây? Phi, lão kiền bà không biết
xấu hổ! Nuôi ra một nhi tử khốn nạn lại còn không biết xấu hổ
hung dữ đứa đứa trẻ ngoan ngoãn nhà người khác ư?
"Bà gọi ta là gì?" Triệu lão thái thái giận dữ nói.