Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 269

Lời còn chưa dứt, bị Trần Nhị Lang hô một cái, cao giọng nói:
"Chúng ta một ngày có thể kiếm được 10 lượng bạc!"
Lần này không ai nhìn Trần Hữu Phúc, đều cười nói: "Ngươi
cũng thổi phồng quá mức."
"Đúng vậy, buôn bán gì mà có thể một ngày kiếm được 10
lượng chứ?"
"Một tháng đó chẳng phải là... 300 lượng sao?"
"Một năm có thể ba ngàn lượng!"
"Chủ gia Triệu tài cũng không giàu có như nhà ngươi."
"Kiếm tiền nhiều như vậy sao các ngươi còn ở nhà đất chứ?"
Dường như Trần Nhị Lang nóng nảy, nói: "Sang năm! Sang
năm. nhất định chúng ta sẽ sống trong một ngôi nhà gạch xanh!"
Mọi người lập tức cười nói: "Được rồi, chúng ta cứ chờ xem."
Cố Đình Viễn và Cố Thư Dung cũng đang chúc Tết.
Phần lớn người trong thôn bọn họ đều quen biết, đầu tiên đi
chúc Tết thôn trưởng, sau đó là mấy hộ gia đình đã tương đối
quan tâm đến nhà mình. Ví dụ, lo lắng rằng họ có đồ ăn hãy
không rồi cung cấp cho họ thức ăn. Không có việc gì cũng giúp
đỡ bọn họ gánh nước.
Bọn nhỏ trong thôn cũng đến chúc tết, Cố Đình Viễn đều tiếp
đãi cẩn thận, phát tiền mừng tuổi cho bọn họ rồi lấy hạt dưa và
kẹo ăn.
Hắn không cho nhiều lắm, chỉ có hai văn, nhưng rất chú ý đều
dùng giấy đỏ bọc lại, lấy cái vui mừng. Những đứa trẻ rất thích
hắn, còn có những người khác đã đến một lần rồi lại đến nữa.
"Không được đi!" Đỗ Kim Hoa yêu cầu bọn nhỏ trong nhà:
"Nghe không?"
Những đứa trẻ đành phải gật đầu: "Nghe rồi."
Nhưng bọn họ không đi cũng vẫn có thể nhận được tiền mừng
tuổi, bởi vì Cố Đình Viễn và Cố Thư Dung đến nhà chúc Tết.
"Chúc năm mới đại bá đại nương." Hai người cũng không đi
tay không mà xách theo thịt, cá, còn cả trứng gà, bánh ngọt,
cung kính đi vào.
"Tiên sinh! Chúc mừng năm mới!" Lan Lan và Kim Lai lớn tiếng
nói.
Cố Đình Viễn đáp lễ, ôn hòa cười: "Năm mới vui vẻ!"
Hắn lấy phong lì xì màu đỏ trong tay áo ra rồi đưa nó cho hai
người.
Hai đứa trẻ nhìn người lớn một cái, không thấy ngăn cản thì
lập tức vui vẻ nhận: "Đa tạ tiên sinh."
Sau đó nhìn về phía Cố Thư Dung, lớn tiếng nói: "Dì Cố, chúc
mừng năm mới!"
Cố Thư Dung cười dịu dàng không để ý đến tiểu tâm cơ của
bọn nhỏ, cũng lấy ra bao lì xì: "Chúc mừng năm mới."
Lan Lan và Kim Lai nhận hai phần bao lì xì, cực kỳ vui mừng,
bỏ chạy rồi giấu lì xì đi.
Cố Đình Viễn và Cố Thư Dung nói chuyện ở trong nhà. Tầm
mắt Cố Đình Viễn chuyển động, phát hiện Bảo Âm cũng ở đây lập
tức kích động, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu.
Trần Bảo Âm liếc hắn một cái, vung tay đi ra ngoài.
Cố Thư Dung cười cười cũng đi ra ngoài theo.
"Cố tỷ tỷ." Trần Bảo Âm đi vào trong phòng mình, ngồi xuống
bên giường rồi chào hỏi Cố Thư Dung.
Hôm nay không sợ điều gì nữa, Cố Thư Dung trêu ghẹo nói: "A
Viễn nhìn thấy muội, ánh mắt cũng không biết nhìn đâu."
Trần Bảo Âm mặt mũi: "Cố tỷ tỷ, tỷ nói lại cái này, muội sẽ
không để ý tới tỷ nữa."
Cố Thư Dung che miệng cười không ngừng, nói: "Được rồi,
được rồi, không nói nữa." Dù sao cũng đã nói qua rồi, vừa phải
mới tốt: "Trong thôn cũng thật náo nhiệt. Tỷ nghe vẫn luôn có
người đốt pháo."
Tối hôm qua nàng ấy và đệ đệ đón giao thừa nên không ngủ
được bao lâu, trong ấn tượng luôn có người đốt pháo, một lúc lái
phóng hai cái, lúc lại phóng hai cái.
"Trước kia mọi người ở trong trấn không náo nhiệt sao?" Trần
Bảo Âm lập tức hỏi.
Cố Thư Dung đáp: "Cũng náo nhiệt." Nói đến chuyện này,
nàng ấy thở dài: "Ngày mai tỷ và A Viễn muốn vào thành, đi
trong thành chúc Tết."
Hàng xóm cũ lúc trước muốn đi lại, nhà Vương viên ngoại
cũng muốn đi qua, bên chỗ dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng ấy
cũng phải tới. Chỉ không biết, người nọ năm nay có mang tin
tưởng trở về hay không? Hay là thật sự giống như Vương lão thái
thái suy đoán, thật ra hắn sớm đã không còn nữa?

Bình Luận (0)
Comment