Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 288

Nếu muốn sức lao động, cũng có nốt, hắn và đại ca khỏe như
voi, không sợ khổ không sợ mệt!
Trần Bảo Âm dừng cắn hạt dưa, chống má suy tư: "Thuê cửa
hàng không dễ."
"Ca biết chứ." Nói đến đây, Trần Nhị Lang không khỏi đấm một
phát: "Ca đã tìm rất lâu rồi nhưng không có cửa hàng nào thích
hợp."
Lê Hoa trấn là một trấn nhỏ, hầu hết cửa hàng trong thị trấn
đều là cửa hàng lâu đời có danh tiếng và được dùng để truyền lại
cho đời sau, rất ít người bán hoặc cho thuê.
"Cứ xem trước đi." Trần Bảo Âm nói: "Đợi có cửa hàng phù
hợp cho thuê thì chúng ta thuê ngay."
Trần Nhị Lang vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Bảo Nha Nhi,
muội đồng ý à?" Nếu Bảo Nha Nhi đồng ý, vậy cha mẹ gần như
cũng đồng ý, nương rất nghe lời Bảo Nha Nhi, hắn cũng biết.
"Tại sao không đồng ý chứ?" Trần Bảo Âm tiếp tục cắn hạt
dưa: "Đây là chuyện tốt, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng phải lên
trấn."
Trần Nhị Lang chợt nghĩ đến điều gì đó, gãi đầu rồi cười hì hì:
"Phải, Kim Lai sớm muộn gì cũng phải lên trấn đọc sách."
Bảo Nha Nhi chỉ có thể dạy vỡ lòng cho Kim Lai, muốn học Tứ
thư Ngũ kinh một cách đàng hoàng vẫn phải nhờ tiên sinh.
Mắt Trần Bảo Âm chợt lóe, không nói gì.
Cố Đình Viễn từng nói, hắn sẵn lòng thu nhận con cháu Trần
thị nhập môn. Kim Lai Ngân Lai, nhất định phải bái hắn, với điều
kiện nàng phải... đính hôn với hắn.
"Ừm." Nàng ậm ừ.
Nếu nàng không có duyên với Cố Đình Viễn thì Kim Lai Ngân
Lai phải lên trấn trên bái tiên sinh đọc sách.
Dù sao thì cả nhà cũng sắp lên trấn sống, nguyên nhân là gì
ngược lại không quá quan trọng. Nàng không nhiều lời, chỉ nói:
"Tích cóp bạc đi, tiền thuê cửa hàng trên trấn không rẻ đâu."
"Còn phải nói ư?" Trần Nhị Lang vừa hâm mộ vừa đau lòng:
"Ca hỏi thăm rồi. Chỗ rẻ rẻ cũng phải ba mươi lượng bạc một
năm. Chỗ tốt hơn một tí có khi lên đến năm mươi lượng."
Nếu hắn sở hữu vài cửa hàng và cho thuê chúng, tiền thuê
hàng năm đố mà tiêu hết! Nghĩ đến đây quả thật muốn ngã
xuống đất lăn lộn quá. Ước! Ước!
"Chú ý kỹ vào." Trần Bảo Âm nói.
Nàng là một cô nương, lại phải dạy học nên không có thời gian
lang thang mãi trên trấn. Nhưng Trần Nhị Lang thì khác, hắn bán
đồ ăn cùng và đại ca đại tẩu, ngày nào cũng vào thành, tiện thể
nghe ngóng thông tin.
"Muốn đón Lan Lan và Kim Lai Ngân Lai vào thành không?"
Nàng hỏi Trần Nhị Lang: "Đêm nay có hoa đăng, đẹp lắm."
Trần Nhị Lang cũng muốn vào thành chơi, còn bọn nhỏ...
"Để ca hỏi đại ca đại tẩu xem."
Trần Đại Lang ngược lại cũng muốn dẫn Lan Lan vào thành
ngắm hoa đăng, năm ngoái nhà kiếm được tiền, có dư dả nên
bằng lòng tiêu cho bọn nhỏ.
"Vậy được rồi." Trần Nhị Lang cũng nói. Hắn không muốn
mang hai thằng oắt vào thành, chỉ hắn và Tôn Ngũ Nương thì
khỏe hơn. Hai đứa kia quậy như quỷ, còn phải phân tâm chăm
sóc chúng, phiền muốn chết.
Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa không đến, họ không tò mò
cũng không thích chạy lung tung, cho dù Trần Bảo Âm ra tay kì
kèo, Đỗ Kim Hoa cũng không nể tình, trực tiếp đẩy nàng ra ngoài:
"Đi, đi, tự chơi đi."
Chạng vạng tối, tám người đánh xe ra vào thành.
Trần Bảo Âm và hai tẩu tử ở trong xe, bọn nhỏ lúc thì chạy, lúc
thì ngồi xe, hai nam nhân trưởng thành đi bộ theo.
Đi được nửa đường thì gặp tỷ đệ Cố Thư Dung và Cố Đình
Viễn.
"Ơ, Cố huynh đệ!" Trần Nhị Lang tinh mắt, nhìn thấy trước và
cất tiếng chào hỏi.
Cố Đình Viễn quay đầu lại, lộ ra nụ cười vui mừng: "Trần nhị
ca!"
Lại nhìn về phía Trần Đại Lang: "Trần đại ca."
"Đại tẩu, Nhị tẩu."
"Lan Lan, Kim Lai, Ngân Lai."
Cuối cùng, tầm mắt của hắn mới rơi vào trên người Trần Bảo
Âm, mang theo một chút ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Bảo Âm."
"Bốp!" Trần Nhị Lang đập vào lưng hắn: "Gọi kiểu gì đấy?"
Cố Đình Viễn liếc hắn một cái, không nói gì.
Cố Thư Dung ở bên cạnh nén cười, tụt lại sau hai bước, chờ xe
la đuổi tới rồi chào hỏi Tiền Bích Hà, Tôn Ngũ Nương và Trần Bảo
Âm.

Bình Luận (0)
Comment