Cố Đình Viễn nói: "Hay là, thư sinh thấy tiểu thỏ yêu xinh đẹp
đáng yêu nên tự nguyện để nàng cắn?"
Hắn nói nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh, nhưng Trần Bảo Âm
không nhận ra điều đó. Mắt nàng sáng lên, suy nghĩ rộng mở:
"Hắn thay lòng đổi dạ!"
Cố Đình Viễn sửng sốt, thay lòng đổi dạ?
Chỉ nghe Trần Bảo Âm nói một cách hưng phấn với tốc độ cực
nhanh: "Xuất hiện thêm một con mèo yêu! Nàng ta đẹp hơn tiểu
thỏ yêu, khi thư sinh gặp gỡ nàng ta, hắn lập tức thay lòng đổi
dạ!"
"Tiểu thỏ yêu tức không chịu được, cắn hắn một cái rồi chạy
trốn." Kể đến phần sau, giọng nói của nàng hơi uể oải.
Nhàm chán thật.
Cố Đình Viễn mím môi, kiên nhẫn nói: "Cách viết của nàng
không hợp tình hợp lý."
Trần Bảo Âm nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"
"Nàng viết thư sinh như một tên ngốc không có đầu óc, gặp cô
nào yêu cô đấy, không suy xét hậu quả." Cố Đình Viễn nói.
Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát thì thấy có lý, vì vậy nàng sửa
lại: "Sau khi thay lòng đổi dạ, thư sinh lo sợ tiểu thỏ yêu sẽ trả
thù nên liên hợp với mèo yêu giết chết tiểu thỏ yêu."
Cố Đình Viễn: "..."
"Mèo yêu còn đào nội đan của tiểu thỏ yêu ra, ăn sạch."
"Không được." Trước khi Cố Đình Viễn kịp nói gì, nàng đã lắc
đầu: "Tiểu thỏ yêu là nữ chính, nàng không được chết."
"Sau khi bị giết, hồn của tiểu thỏ yêu bay về núi yêu, được
Yêu Vương cứu và tái tạo thân thể. Tiểu Thỏ Yêu nợ hắn một
mạng, bị bắt làm áp trại phu nhân..."
"Không được!" Cố Đình Viễn ngắt lời.
Trần Bảo Âm dừng lại, nhìn hắn: "Tại sao?"
"Không được." Cố Đình Viễn nghĩ rất nhanh: "Yêu Vương
không nhất thiết phải là nam nhân, lỡ là nữ tử thì sao?"
"Nhưng độc giả thích Yêu Vương là nam tử." Trần Bảo Âm
phản bác. Trong quá trình sáng tác, nàng vô thức mặc định Yêu
Vương là nam tử, ngoại hình tuấn tú, khí chất bí ẩn.
"Nhưng ngươi nói cũng có lý." Trần Bảo Âm vẫn rất sẵn lòng
nghe ý kiến của hắn: "Vậy thì, đó là một nữ Yêu Vương, Yêu
Vương có một người em trai, vì sức khỏe yếu ớt nên dù có gương
mặt tuấn tú, lâu nay cũng chẳng tiểu yêu nào bằng lòng gả cho
hắn. Yêu Vương nói, ta đã cứu mạng ngươi, hãy làm vợ của em
trai ta."
Cố Đình Viễn: "..."
"Ngươi nói rất có lý." Hắn nói một cách khó khăn: "Một nam
Yêu Vương sẽ hợp hơn."
"Đúng không?" Trần Bảo Âm nhướng mày, rất đắc ý: "Tiểu thỏ
yêu nói, nếu ngươi giúp ta báo thù thì ta sẽ làm áp trại phu nhân
của ngươi."
"Nhưng vẫn không ổn." Cố Đình Viễn nói tiếp: "Thường thì Yêu
Vương có thực lực thâm hậu như vậy, tu hành biết bao lâu, sống
qua hàng trăm hoặc hàng ngàn năm, tâm kế sâu không lường
được, đại đa số trường hợp đều là vai ác."
"Ngươi nói đúng!" Trần Bảo Âm hào hứng trở lại, tốc độ nói
nhanh hơn: "Sau khi Yêu Vương giúp nàng báo thù, thỏ yêu vốn
tính gả cho hắn, nhưng ngay tại hôn lễ lại phát hiện mình chỉ là
vật tế lễ, Yêu Vương muốn giết nàng để đặt dấu chấm hết cho
mưu đồ của mình!"
"Tiểu thỏ yêu liều chết phản kháng, phá hủy tế đàn, cơ thể tuy
vong, nhưng hồn phách thoát được. Bấy giờ nàng đột nhiên bám
vào người một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh một công tử thế
gia..."
Cố Đình Viễn: "..."
Hết Yêu Vương rồi tới công tử thế gia. Ban đầu đã cam kết là
chuyện giữa tiểu thỏ yêu và thư sinh mà?
"Thế có khác gì "Thỏ yêu lịch hiểm ký" đâu?" Hắn cẩn thận
hỏi.
Trần Bảo Âm cũng phát hiện. Nàng nhàm chán vẫy vẫy cành
liễu, ánh sáng trong mắt dần tối đi: "Thôi vậy."
Quá dài, chỉ cần nghĩ đến việc phải viết dài như vậy thì nàng
chẳng còn tí hứng thú nào nữa.
Cố Đình Viễn không biết nên thở phào hay thế nào, đành
thành thật nói: "Giống "Thỏ yêu lịch hiểm ký", đều là câu chuyện
rất thú vị. Lối viết của Trần tiểu thư thực sự khiến tại hạ khâm
phục."
Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn, hừ một tiếng, lấy cành liễu quất
nhẹ hắn rồi nói: "Ta lên lớp đây."
Mãi đến khi nàng đi xa, biến mất khỏi tầm nhìn, chỗ bị quất
vẫn còn ấm áp, thoải mái đến không độ hắn không muốn di
chuyển.