Nhìn bóng lưng nàng chạy xa, nhẹ nhàng hoạt bát như vậy, nụ
cười trên mặt Cố Đình Viễn càng tươi hơn.
Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi xa nhà, nói là đi thăm thân
thích nhưng cũng không giấu diếm được một ít người có ánh mắt
độc ác, dần dần có một số tin đồn lan ra.
Tiền Bích Hà không thích ra ngoài, nhưng cũng có thân thiết
với vài phụ nhân, người ta đặc biệt đến nhà nói với nàng rằng:
"Gần đây ngươi đừng ra bờ sông giặt quần áo, biết chưa?"
Sao lại không đi chứ? Bởi vì khi gặp được người, người ta sẽ
hỏi nàng vài câu khiến nàng đau lòng xấu hổ vô cùng.
"Được." Tiền Bích Hà gật đầu, khẽ đáp lại.
Mặc dù không đi nghe nhưng nàng cũng biết người ta sẽ hỏi
nàng cái gì, biết lời đồn đãi lan truyền ra như nào rồi. Làm việc
nhẹ nhàng sẽ khiến nàng còn sức nghĩ lung tung mà thôi.
Nàng bắt đầu nghĩ rằng chắc có lẽ đó là duyên số rồi. Nếu
nàng không thể sinh thì đó chính là số phận của nàng, số phận
của nàng và Trần Đại Lang. Con người phải chấp nhận số phận
của mình mà thôi.
Triệu gia thôn.
"Sao lại thiếu một trăm mẫu khế đất?" Hôm đó, Triệu Văn
Khúc bước vào phòng của lão thái thái hỏi.
Sau tết Nguyên Tiêu, hắn tỏ vẻ muốn tiến bộ hơn nên Triệu
lão thái thái đã tin hắn, quan sát rất kỹ từng lời nói và hành động
của hắn. Thấy hắn thật sự tiến bộ hơn rồi, có tiền đồ, bắt đầu
biết quan tâm chuyện trong nhà, bà cũng chậm rãi buông tay,
giao đại quyền cho hắn.
Đang lúc tá điền giao tiền thuê, Triệu Văn Khúc phát hiện số
lượng khế đất không đúng mới tới chỗ lão thái thái hỏi nguyên
nhân.
"Cái này..." Ánh mắt Triệu lão thái thái lóe lên, bà ấp úng.
Một trăm mẫu khế đất bị thiếu kia nằm trong tay của thôn
trưởng của Trần gia thôn. Chỉ cần hai ba tháng nữa, nếu như
Triệu Văn Khúc vẫn không vào sòng bạc như trước thì cuối cùng
một trăm mẫu khế đất kia sẽ không lấy về được, phải cho nha
đầu của Trần gia kia.
Nhưng sao bà có thể nói chuyện này cho Triệu Văn Khúc biết
được? Nhất định không thể nói. Triệu lão thái thái cố gắng che
giấu, nhưng Triệu Văn Khúc không phải kẻ ngốc, ngược lại hắn
đang ở tuổi tráng niên, đầu óc minh mẫn và rất có năng lực.
Không đến mấy ngày đã biết tung tích của một trăm mẫu khế đất
kia, cùng với toàn bộ chuyện đã xảy ra.
"Người, người tính kế ta!" Biết được chân tướng, Triệu Văn
Khúc vừa xấu hổ vừa tức giận, trong mắt hiện lên vẻ oán hận,
hắn không thể tin được rằng mình lại bị người ta đùa giỡn ở trong
lòng bàn tay, hơn nữa đó còn là do mẫu thân ruột thịt với người
ngoài cùng làm!
Triệu lão thái thái sốt ruột nói: "Sao lại tính kế ngươi chứ?
Ngươi đang nói cái gì thế? Nếu ngươi làm tốt thì ta cần phải tốn
thời gian vậy sao? Ngươi cho rằng đưa một trăm mẫu khế đất ra
ngoài thì ta không đau lòng à?"
Triệu Văn Khúc không nghe vào. Hắn chỉ muốn mình quay đầu
lại, muốn quên đi quá khứ, quý trọng thời gian, quý trọng đời
người, hiếu thảo với mẫu thân, làm người tốt. Thế nhưng sự thật
đằng sau lại phũ phàng đến vậy.
"Văn Khúc, ngươi đi đâu vậy?!" Triệu lão thái thái kêu lên.
Triệu Văn Khúc đi thẳng ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận mà không phát tiết ra
ngoài, cả người như muốn nổ tung.
"Ngươi bày cách cho mẹ ta sao?" Triệu Văn Khúc đi tới Trần
gia thôn, gọi Trần Bảo Âm đang ở trong từ đường ra để nói
chuyện.
Sắc mặt hắn u ám, không có một nụ cười nào, vô cùng đáng
sợ. Trần Bảo Âm bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Thế nào, muốn quỵt nợ
à?"
Lão thái thái thế mà lại lộ tẩy rồi, Trần Bảo Âm ngạc nhiên
nhưng lại không quá bất ngờ. Dù thế nào đi chăng nữa, nàng
cũng không định buông tay một trăm mẫu đất kia.
Nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh của thiếu nữ trước mặt, Triệu Văn
Khúc không khỏi nghĩ đến sự "vô tội " và "không biết chuyện" mà
nàng biểu hiện ra ngoài trong mấy lần gặp mặt trước.