Nhưng từ chỗ tôi tớ hắn biết được rằng chính phụ thân là
người khiến cho đồng bọn kia sinh ra ác ý.
"Tại sao?" Hắn không hiểu, vội vàng chạy tới hỏi phụ thân.
Nhiều năm trôi qua, Triệu Văn Khúc vẫn nhớ cha ngồi trong
thư phòng tối tăm với vẻ mặt lạnh lùng: "Bởi vì ngươi."
Triệu Văn Khúc bị đả kích lớn, hắn chỉ bị lừa một chút, không
bị tổn thất gì, chỉ là một chút đau lòng và tiền bạc mà thôi. Hắn
vốn không hận nữ tử kia, nhưng phụ thân lại hại chết nàng ta.
Hắn bắt đầu gặp ác mộng, lúc nào cũng nhìn thấy dáng vẻ
máu chảy đầm đìa của cô nương đó, bảo hắn phải đền mạng.
Phụ thân hắn răn dạy hắn, trách cứ hắn chẳng nên thân, lòng dạ
nữ nhân, nhát gan như chuột.
"Đó là mạng người đấy!" Triệu Văn Khúc phát hiện phụ thân
thật đáng sợ, đến mức thậm chí hắn không gọi phụ thân nữa,
cũng không muốn nói chuyện với ông.
Sách cũng không đọc, không đọc nổi, hắn không biết mình
phải đọc ra sao. Trong sách dạy người ta phải hiếu thuận, cũng
dạy người ta phải chính trực, vô tư, vì đại nghĩa không quản
người thân. Hắn oán hận phụ thân ác độc nhưng lại chẳng thể
nào tố cáo ông, trong lúc thấy đau khổ hắn đã học uống rượu.
Phụ thân rất tức giận, không cho hắn uống rượu, suốt ngày chỉ
trích mắng hắn. Mắng hắn chẳng nên thân, đáng đời bị nữ nhân
lừa gạt. Hắn nổi lên lòng phản nghịch, không chỉ có uống rượu
mà còn bắt đầu đánh bạc, đi dạo thanh lâu, làm mấy chuyện
chẳng giống ai.
Chẳng phải ông muốn có một nhi tử có tiền đồ sao? Không
tiếc hại một mạng người cơ mà. Hắn không muốn ông toại
nguyện đấy! Ông là một tên khốn nạn, cả đời này của ông chỉ có
thể có một đứa con khốn nạn mà thôi!
Mẫu thân khuyên hắn, tôi tớ cũng khuyên hắn, nhưng Triệu
Văn Khúc không nghe lọt tai. Hắn cảm thấy cuộc đời mình đã tàn,
đôi bàn tay trong sạch của hắn đã bị ép phải nhuốm máu mạng
người, còn đi học thế nào nữa, tiến bộ thế nào nữa? Hắn cũng
đang thấy rất đau đớn mà.
Phụ thân rất thất vọng về hắn nên ông đã lôi hắn về nhà, nhốt
lại rồi đánh đập hắn. Vô ích, ông lại gọi nữ tử thanh lâu hắn đã
từng gặp đến nhà, đứng ở ngoài cửa nói xấu hắn, nói các nàng
chỉ coi trọng tiền của hắn, hắn thực ra chẳng là cái thá gì cả.
Chờ hắn bị nhục nhã xong, phụ thân mới đứng ở ngoài cửa,
nói: "Những nữ nhân kia đều không xứng đáng gì đâu, ngươi
mau tỉnh táo lại đi, phụ thân sẽ cưới cho ngươi một thê tử tốt..."
Ha ha. Hắn ở trong phòng, im lặng cười nhẹ.
Chấn hưng Triệu gia? Ngày nào còn có hắn ở đây thì Triệu gia
sẽ không chấn hưng nổi. Hắn muốn lão đầu kia tận mắt nhìn thấy
hắn hạ bệ Triệu gia như thế nào!
Đáng tiếc, sinh mệnh của lão già ngắn ngủi, năm đó ngã trên
bờ ruộng, ngã xuống rồi không đứng dậy được nữa.
Triệu Văn Khúc đốt giấy cho ông mỗi năm, nói cho ông biết
mình lại làm chuyện vô liêm sỉ gì, hỏi ông có vui mừng hay
không?
"Triệu công tử, trú mưa đi." Một giọng nói lanh lảnh xuyên qua
màn mưa, Triệu Văn Khúc hoàn hồn, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy thiếu nữ giơ một cái ô chạy về phía hắn.
Giày giẫm vào trong nước bùn, phát ra âm thanh lép nhép lép
nhép.
Hắn nhận lấy, nói: "Khế đất thì không thể cho ngươi, hôm khác
ta sẽ cho người đưa ngân lượng tới."
Hắn mở ô rồi đi vào màn mưa.
Hắn hận mẫu thân vì bà đã khoanh tay đứng nhìn, nối giáo
cho giặc, nhưng hận vậy mấy năm nay cũng đủ rồi.
Không quá hai ngày, Triệu Văn Khúc cho người đưa tới tám
trăm lượng bạc.
Một trăm mẫu đất khế đất bị hắn thu về và thay thế bằng 800
lạng bạc.
Đó là một mảnh đồng ruộng phì nhiêu lớn, một mảnh đồng
ruộng phì nhiêu có tiền cũng không mua được, bây giờ hắn không
còn sống một cách vô tri vô giác, không thể chà đạp đất đai nữa.
Tám trăm lượng bạc cũng không mua được mảnh đồng ruộng
phì nhiêu rộng lớn như vậy mà chỉ có thể mua được một thửa
ruộng hạng hai có cùng diện tích thôi. Hắn vừa khôn khéo lại vừa
gian trá nhưng Trần Bảo Âm không cò kè mặc cả với hắn, nàng
nhận lấy