Mím môi, suy nghĩ trở lại, nàng thu hồi ánh mắt lúc nãy của
mình tiếp tục giảng bài. Vừa giảng một câu, thì nhìn thấy những
đứa trẻ thất thần, hồn bay phách lạc, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn
ra ngoài.
"Rất quan tâm đến Cố tiên sinh?" Nàng hỏi.
Bọn trẻ lần lượt gật đầu: "Tiên sinh, Cố tiên sinh thi đỗ không
ạ?"
"Chúng ta sẽ có một tiên sinh cử nhân chứ ạ?"
Cố Đình Viễn từng dạy chúng, chính là tiên sinh của chúng.
Nếu hắn thi đỗ cử nhân, bọn trẻ cũng được vinh dự lây.
Trần Bảo Âm không khỏi bật cười: "Muốn biết ư? Các ngươi đi
hỏi hắn đi."
Sau một lúc im lặng, bọn trẻ đứng dậy và chạy ra ngoài với
một tiếng "ào", trong nháy mắt lớp học đã trống rỗng.
Ở bên ngoài, Cố Đình Viễn hoàn toàn không thể vào thôn, mới
đi tới vị trí cây liễu lớn, thì đã bị đám người già trẻ vây quanh.
Bọn trẻ chạy đến, lại vây thêm hai vòng, làm cho hắn càng khó di
chuyển hơn.
Cố Đình Viễn không hề cảm thấy khó chịu chút nào, trên mặt
nở một nụ cười ấm áp: "Đa tạ mọi người đã quan tâm. Cố mỗ đã
không phụ lòng mong đợi của mọi người, có tên trong danh
sách."
Bản thân hắn cũng không cảm thấy có gì to tát, nhưng dân
chúng trong thôn và bọn trẻ đều cảm thấy hắn thật tuyệt vời,
phấn khích đến mức mặt đỏ bừng lên, lần lượt chúc mừng hắn,
còn kéo hắn đến nhà mình ăn cơm.
Cố Đình Viễn không thể lay chuyển được, áo mũ đều trở nên
xộc xệch, vẫn cười nói rằng: "Sao ta lại để người mời được? Để
ngày khác Cố Mỗ mở tiệc, mời mọi người đến chung vui." Vừa
nói, hắn vừa nhìn ra ngoài đám đông.
Cô nương trong lòng hắn đang đứng cách đó không xa, nhìn
về phía hắn với đôi mắt sáng ngời. Trong chớp mắt, Cố Đình Viễn
cảm thấy mình như đang say mất rồi.
Hắn đã thi đỗ, cô nương mà hắn thích đang đợi hắn, còn điều
gì tuyệt vời hơn thế này không?
"A Viễn!" Cố Thư Dung cuối cùng cũng nhận được tin tức, vừa
vui mừng vừa ngạc nhiên chạy tới: "Đệ đã trở về rồi!"
Cố Đình Viễn tách khỏi những thôn dân nhiệt tình, đi ra ngoài,
đến trước mặt tỷ tỷ và cúi đầu thật thấp: "Tỷ tỷ, đệ đã thi đỗ rồi."
Không có tỷ tỷ, sẽ không có hắn. Hắn đã thi đỗ rồi, sắp thực
hiện được lời hứa của mình rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm." Cố Thư Dung cổ họng nghẹn ngào, không
nói nên lời, nàng ấy chỉ biết đỡ hắn lên, không khỏi nghẹn ngào.
Cố Đình Viễn nhìn nàng từ xa, mỉm cười một cái, sau đó nhìn
đi chỗ khác, nhẹ nhàng lên tiếng: "Bảo Âm."
Trần Bảo Âm mím môi, không sửa xưng hô của hắn, nói "Chúc
mừng."
"Cùng vui." Cố Đình Viễn nói.
Cùng vui? Cùng vui cái gì chứ! Trần Bảo Âm không nhịn được,
lườm hắn một cái rồi quay người bỏ chạy.
Cố Đình Viễn về nhà trước người báo tin vui. Khi người báo tin
vui đến, mọi người mới biết rằng hắn không chỉ thi đỗ mà còn
giành được vị trí thủ khoa, mọi người lại náo nhiệt thêm lần nữa,
còn vui hơn tết.
Tận dụng cơ hội này, Cố Thư Dung lại mời bà mối đến, tiến
hành hỏi cưới Bảo Âm lần nữa.
Lần này, Đỗ Kim Hoa không từ chối.
Sau khi đỗ cử nhân, Cố Đình Viễn vẫn muốn hỏi cưới khuê nữ
bà, vậy thì thực sự rất thật lòng với khuê nữ bà. Cô gia hiếm thấy
như vậy, khiến Đỗ Kim Hoa chấm dứt nỗi lo lắng trong lòng. Đoạn
đường đời sau này của khuê nữ được định rồi, bà không thể nào
vui hơn được nữa!
Cố Đình Viễn đỗ cử nhân rồi thì trở nên bận rộn hẳn ra, thăm
hỏi chính quyền thôn, bái kiến tiên sinh trên trấn, thăm hỏi
Vương viên ngoại, trao đổi tin tức với các đồng môn. Cố Thư
Dung thì lo liệu mọi việc hôn sự, hai nhà Trần, Cố bắt đầu đi lễ.
Người đến thăm nhà trở nên đông đúc hơn, có một số người
Cố Thư Dung không nhận ra, tất cả đều là do Cố Đình Viễn thi đỗ
cử nhân mới đến kết giao. Thậm chí có người còn đưa một cô gái
xinh đẹp đến làm a hoàn cho Cố Đình Viễn, nhưng Cố Đình Viễn
sợ hãi đến mức ngay lập tức từ chối.