Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 313

Trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ mở một cửa tiệm để bắt đầu
kinh doanh đồ ăn, phương thuốc do tẩu tẩu cung cấp, cửa tiệm
này do đại phòng làm chủ. Nếu như Lan Lan có hứa hẹn, sẽ
truyền lại cho Lan Lan, đến khi đại ca và đại tẩu già đi thì có thể
dựa vào Lan Lan.
Cố Đình Viễn là một cử nhân, chưa biết chừng sau này được
làm quan, Lan Lan có thể học hỏi được rất nhiều điều khi học với
hắn. Cơ hội hiếm có như vậy thì phải biết nắm bắt.
"Được." Nghe được câu trả lời của nàng, Cố Đình Viễn không
khuyên thêm gì nữa, cũng không hỏi nguyên nhân mà đồng ý
ngay: "Bắt đầu từ ngày mai, một ngày để để bọn họ học với ta
một giờ."
Trần Bảo Âm nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chờ đến
khi chàng kết thúc kỳ thi mùa xuân rồi hãy nói."
Hắn vì để xoa dịu nỗi bất an của nàng nên mới đưa ra lời hứa
như thế. Nàng đương nhiên không thể nào không để ý đến tình
hình của hắn, trong thời khắc quan trọng như thế này nàng sẽ
không quấy rầy hắn.
"Chỉ một giờ thôi, không trở ngại gì đâu." Cố Đình Nguyên nói.
Trần Bảo Âm bĩu môi và nói: "Nương ta sẽ đánh ta." Đỗ Kim
Hoa là một lão thái thái bướng bỉnh, từ trước đến nay không bao
giờ lợi dụng người khác, để quan cử nhân không đọc sách mà đi
dạy cho ba đứa bé, trong mắt bà đây là việc hết sức vô lý, Trần
Bảo Âm chắc chắn sẽ bị bà đánh.
Nghe vậy, Cố Đình Viễn không khỏi bật cười.
Trần Bảo Âm lườm hắn một cái: "Cười cái gì!"
"Đại Nương đánh nàng, nàng có thể đánh ta." Cố Đình Viễn
khẽ cười nói.
Trần Bảo Âm gói lại túi giấy, đặt nó sang một bên, lập tức rút
ra một cọng cỏ, quất lên người hắn: "Không cần chờ nương ta
đánh ta! Ta có thể đánh chàng ngay bây giờ!"
Tên yêu râu xanh mặt dày! Chỉ biết chọc ghẹo nàng thôi!
Nàng quất Cố Đình Viễn một lúc, rồi mới nhặt túi giấy lên và
chạy thẳng ra ngoài.
Cố Đình Viễn không đuổi theo nàng. Nhìn chiếc khăn tay còn
sót lại trên mặt đất, hắn khẽ mỉm cười, nhặt chiếc khăn tay lên,
gấp cẩn thận rồi đặt vào trong lòng.
Ngày cưới nhanh chóng được định, vào ngày mồng sáu tháng
hai năm sau.
Đó là một ngày tốt lành. Sở dĩ chốt ngày hôm đó, một phần là
muốn giữ nàng ở nhà thêm vài ngày, một phần là để nàng cùng
Cố Đình Viễn vào Kinh dự thi với thân phận thê tử.
Đỗ Kim Hoa nghe nói có trường hợp bắt rể theo danh sách, để
tránh cho nữ tế được sủng ái của mình bị bắt, bà nhất định phải
để khuê nữ đi cùng, chăm nom nữ tế.
"Này, muội đã thêu xong áo cưới chưa?" Một hôm Tôn Ngũ
Nương đến phòng tiểu cô, đang định học hỏi nàng tính toán thì
nhìn thấy tiểu cô ngồi khoanh chân, cúi đầu thêu chiếc áo cưới
màu đỏ, không nhịn được cất tiếng cười.
Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt, ngước mắt lên và nói: "Vâng."
Tôn Ngũ Nương nhìn ra được nàng đang xấu hổ, nếu đổi là
người khác, nàng chắc chắn sẽ trêu đùa một lúc, nhất định phải
chọc cho đối phương ngượng đến đỏ mặt mới thôi. Nhưng đây là
Bảo Nha Nhi, là muội muội ruột của nàng ấy, Tôm Ngũ Nương
mềm lòng: "Thêu đi, thêu đi".
Trình độ nữ công của Trần Bảo Âm rất bình thường, làm những
thứ nhỏ như khăn tay và khăn lau trán thì không sao, nhưng
những thứ lớn hơn thì không được rồi.
Những món đồ như váy cưới, nàng thêu rất khó khăn, nhưng
cho dù như thế, nàng vẫn miệt mài thêu từng mũi kim sợi chỉ.
Đây là áo cưới của nàng, nàng muốn mặc nó để gả cho người mà
nàng tin tưởng, ý nghĩa không giống, sao lại có thể để cho người
khác làm được?
Trong phòng bên cạnh, Đỗ Kim Hoa và Tiền Bích Hà đang ngồi
đó khâu tấm chăn long phụng. Luồng chiếc chăn bông dày, nặng
trịch, lòng Đỗ Kim Hoa cũng trĩu nặng.
Khuê nữ được gả vào nhà tử tế, trong lòng bà tràn ngập niềm
vui không kể xiết, nhưng nghĩ đến sau này khó có thể gặp được,
bà lại thấy buồn không thể tả và thực sự không nỡ.

Bình Luận (0)
Comment