Lần lại mặt này, Trần Bảo Âm không tỏ ra chút thẹn thùng hay
gò bó nào, không khác mấy so với lúc còn ở nhà. Hoặc nên nói là,
nàng còn lớn gan hơn một chút, nói rất nhiều thứ, cho dù nói đến
mức bị Đỗ Kim Hoa mắng, cũng có Cố Đình Viễn làm hoà giúp
nàng.
Trái tim của mọi người trong nhà thả lỏng, đối xử với Cố Đình
Viễn cũng tốt hơn. Rất nhanh, hắn bèn nhắc tới chuyện ít ngày
nữa hắn phải vào kinh đi thi.
"Đến lúc đó Nhị ca đi tiễn ngươi!" Trần Nhị Lang vỗ ngực, nói:
"Ta biết đường! Cũng từng ở khách sạn! Cứ tin vào ta!"
Tôn Ngũ Nương nhéo hắn một cái: "Được rồi đấy! Cố huynh
đệ đi kinh thành, phải ngồi xe ngựa đi đó. Ngồi cái xe lừa đó của
ngươi, gió thổi, mưa xối thì phải làm sao bây giờ?"
Trần Nhị Lang sờ sờ đầu, nói: "Cũng đúng."
"Đa tạ ý tốt của Nhị ca Nhị tẩu." Cố Đình Viễn cảm tạ ca và
tẩu, sau đó nói: "Ta đã hẹn trước với một vị cùng trường, tới lúc
đó cùng đi."
"Vậy thì được." Trần Nhị Lang nói: "Có người đi cùng thì càng
thuận tiện."
Đỗ Kim Hoa thì hỏi: "Vị cùng trường kia của ngươi, có vợ
chưa? Có mang theo gia quyến đi cùng được không?"
Cố Đình Viễn không lập tức đáp, mà nhìn về phía Trần Bảo
Âm. Lần này vào kinh, hắn không định dẫn nàng theo. Nói thật
ra, trước khi thành thân, bọn họ đã nói qua việc này.
"Lần này, ta không đi cùng hắn." Trần Bảo Âm trả lời.
Vốn có thể giao cho Cố Đình Viễn giải thích. Nhưng dựa theo
hiểu biết của hắn với Đỗ Kim Hoa, cho dù Cố Đình Viễn có giải
thích, người bị nắng cũng chỉ có nàng.
Chẳng bằng để nàng tự giải thích: "Lần này hắn đi đến kinh
thành, trước phải tìm chỗ đặt chân, sau đó chuẩn bị đi thi. Chỉ
cuộc thi thôi đã mất chín ngày, con mà đi thì có thể làm gì chứ? Ở
khách điếm một mình, không phải lãng phí tiền thuê phòng hay
sao?"
"Không được!" Lại nghe Đỗ Kim Hoa nói: "Con phải đi cùng
hắn! Ta cũng đi cùng con, con không cần lo lắng không có ai
chăm sóc!"
Cái gì mà lãng phí tiền thuê phòng. Bà là loại lão bà bà trong
mắt chỉ có tiền hay sao? Trần Bảo Nha nói như vậy, là đang xem
thường bà!
"Ngày nào thì khởi hành? Ta đi thu thập đồ đạc!" Đỗ Kim Hoa
làm việc gì cũng rất nhanh gọn, bấy giờ định đứng dậy.
Trần Bảo Âm vội vàng kéo bà: "Nương, người ngồi xuống đi."
"Đừng có kéo ta." Đỗ Kim Hoa nói.
Trần Bảo Âm đành phải đứng lên theo: "Nương, người đi với
con, con có lời muốn nói với người."
"Nói cái gì?" Đỗ Kim Hoa không muốn nghe nàng nói linh tinh,
nhưng lại không muốn khiến nàng mất mặt trước mặt con rể, vì
thế đành đi ra ngoài cùng nàng.
Hai người đi vào một góc sân.
Đỗ Kim Hoa cầm một nhúm thóc lép, thuận tay cho gà ăn:
"Con muốn nói cái gì?"
Trần Bảo Âm liền nhỏ giọng nói: "Nương, người không cần sợ
hắn bị người khác 'bắt rể dưới bảng'. Yết bảng cũng phải một
tháng sau, đến lúc đó chúng ta cùng hắn đến kinh xem bảng,
không phải được rồi sao?"
Đỗ Kim Hoa cứ khăng khăng bảo khuê nữ cùng con rể đi thi,
chính là do lo con rể thi tốt, bị người "bắt rể dưới bảng" bắt đi
mất.
Chỉ do dự một lát, bà lại nói: "Không được! Vẫn phải đi!"
Cho dù không có chuyện bắt rể dưới bảng. Nhưng con rể một
mình lên kinh, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dính líu đến
các nữ tử khác, thì khuê nữ nên làm gì đây?
Trần Bảo Âm có chút bất đắc dĩ.
Nàng biết nỗi lo lắng của Đỗ Kim Hoa, hai người cũng không
phải chưa từng tán gẫu chuyện này. Nàng kéo cánh tay Đỗ Kim
Hoa, nhỏ giọng nói: "Nương, người đề phòng như thế làm gì?
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Mà ta cũng mới bao nhiêu tuổi? Bây
giờ đã bắt đầu đề phòng, không lẽ phải đề phòng vài chục năm
hay sao?"
"Nếu không thì sao hả?" Đỗ Kim Hoa mang vẻ mặt kỳ quái
nhìn nàng: "Nếu Cố Đình Viễn có tiền đồ, đi làm quan, nữ nhân
muốn trèo lên giường hắn sẽ không ít đâu! Con không trông hắn
cho kỹ, chẳng lẽ muốn chắp tay tặng hắn cho người ta?"
Trần Bảo Âm cười không nổi.