Nàng thật sự có chút mê mang. Đỗ Kim Hoa bảo nàng giữ Cố
Đình Viễn lại, bảo nàng bỏ qua cái tôi, canh giữ hắn mà sống cho
tốt.
Nhưng nàng không muốn.
Cố Đình Viễn thích cái gì ở nàng? Chờ tới lúc nàng không còn
đẹp, lại không thuận theo hắn mà sống, không chịu làm một thê
tử ôn nhu hiền lành, hắn còn thích nàng được sao?
Trần Bảo Âm cảm thấy, đáp án là rõ ràng đến thế —— hắn
nhất định sẽ không thích.
Trong lòng nảy lên sự mất mát nồng đậm, mờ mịt, sợ hãi. Lại
quật cường nữa, cho dù hắn không thích thì nàng cũng sẽ không
hạ thấp tư thái đi đón ý nói hùa hắn.
"Đúng vậy." Nàng chỉ nghe Cố Đình Viễn đáp lại rằng: "Nàng
có một dung mạo xinh đẹp, có một trái tim thông minh lanh lợi,
xinh đẹp như một viên kim cương, cho dù ta nhìn từ góc độ nào,
cũng có thể nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ."
Trần Bảo Âm giật mình, bước chân không khỏi chậm lại, nhìn
về phía hắn.
"Nàng khác với những người khác." Cố Đình Viễn đứng đối
mặt nàng, vào buổi chiều gió xuân nhẹ lướt, hai mắt hắn sáng
quắc, trong lòng trào dâng cảm xúc, không biết vì sao lại được
ông trời yêu mến, cho hắn cơ hội thổ lộ tấm lòng một lần nữa:
"Nàng hoàn toàn khác biệt so với những người trên thế gian này."
Kiếp trước, nàng là ánh dương rạng ngời chiếu sáng thế giới
của hắn, sưởi ấm trái tim của hắn, cho hắn một sinh mệnh khác.
Sau đó, nàng vẫn luôn xoay quanh cuộc sống của hắn, ban
cho hắn niềm hạnh phúc bình an.
Hắn yêu nàng như yêu tính mạng.
Mặc dù kiếp này có hơi khác, nhưng nàng vẫn mãi là nàng, là
người có thể mang lại hạnh phúc và bình an cho hắn. Nàng cũng
khác với người ngoài, là một phần không thể tách rời khỏi cuộc
sống của hắn.
"Đừng khó chịu." Hắn cầm tay nàng, ánh mắt dịu dàng như
nước: "Nếu như không vui hãy nói với ta, ta sẽ giúp nàng giải
quyết ."
Trần Bảo Âm nhìn hắn, gần như đắm chìm trong ánh mắt dịu
dàng như nước xuân của hắn.
Hắn lại còn nói những lời như thế. Vô cùng êm tai, quả thực là
biết nói chuyện hơn tất cả những nam chính trong đống thoại bản
nàng từng đọc.
"Chàng đâu phải thư sinh." Nàng khẽ phất tay, cụp mắt nói:
"Chàng là hồ yêu chuyên mê hoặc lòng người."
Hồ yêu xuống núi, mê hoặc thư sinh vốn chỉ chuyên tâm đọc
sách, khiến thư sinh nguyện ý dùng máu tim nuôi nó. Mà Cố Đình
Viễn thì lại mê hoặc người chỉ muốn một lòng làm bà cô già như
nàng, để nàng tình nguyện gả cho hắn, dùng nửa đời đánh cược.
Cố Đình Viễn cười, nắm tay nàng đi về phía trước: "Nếu nàng
thích thì ta chính là hồ yêu."
Miễn là nàng thích, hắn có thể là thư sinh, có thể là hồ yêu,
thậm chí có thể là người bắt yêu hoặc một cái ấm sắc thuốc*
cũng được .
*Ấm sắc thuốc: chỉ những người bệnh tật triền miên không
thiếu được thuốc.
Gió lạnh thổi tới từng cơn.
Trên mặt nhẹ nhàng thoải mái, trong ngực cũng vô cùng nhẹ
nhàng thoải mái. Cảm giác đè nén không thể giải tỏa trước đó
cũng bị cuốn đi.
Có phải nàng quá dễ dụ hay không nhỉ? Trần Bảo Âm tự hỏi,
nàng thường không hiểu sao có những nữ nhân bị vài lời dỗ ngon
dỗ ngọt của nam nhân mê hoặc. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như
bản thân nàng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Nhưng mà, thật là hạnh phúc!
"Được." Nàng vui vẻ gật đầu: "Ta đồng ý với chàng."
Cố Đình Viễn nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
"Sau này nếu không vui, nhất định sẽ nói cho chàng." Nàng
thẳng thắn hứa hẹn.
Tại sao phải kìm nén bản thân? Nếu có kẻ khiến nàng không
vui, nàng phải nói cho hắn biết, để hắn dỗ nàng vui trở lại. Nếu là
hắn khiến nàng không vui, nàng càng phải nói!
"Đây là vinh hạnh của vi phu." Cố Đình Viễn mỉm cười trả lời.
Lại chiếm lời từ nàng! Trần Bảo Âm hừ nhẹ một tiếng, khóe
miệng hơi cong lên. Tất cả những phiền não mà Đỗ Kim Hoa
mang tới đều bị nàng ném hết ra sau đầu, không thèm nghĩ nữa.