Hôm nay bà ăn mặc đẹp hơn ngày thường. Mái tóc được chải
chuốt cẩn thận, quần áo sạch sẽ tươm tất, đây là bộ quần áo duy
nhất để tiếp khách của bà. Với tính keo kiệt của một lão thái thái,
mười năm bà không may nổi một bộ quần áo, nhưng giờ đã khác,
nữ tế là cử nhân lão gia, bà không thể làm mất mặt nữ nhân và
nữ tế được.
"Nương nhớ con à?" Trần Bảo Âm ôm lưng mẫu thân, cười
khúc khích, áp mặt vào mặt mẫu thân: "Nếu hôm nay mong gặp
tới vậy sao còn gả con đi? Nếu nương không gả con đi, không
phải có thể ngày ngày gặp con sao?"
Đỗ Kim Hoa bực bội nắm lấy tay nàng: "Ai nhớ con chứ?"
Bà còn nói: "Không gả con đi thì lấy đâu ra phòng cho đám
người Lan Lan ngủ?"
Sau khi Trần Bảo Âm kết hôn, gian phòng đó được sắp xếp lại
kê thêm một cái giường, , một giường dành cho Lan Lan ngủ,
giường còn lại dành cho Kim Lai, Ngân Lai ngủ, còn có thêm một
cái bàn để thuận tiện cho bọn trẻ đọc sách.
"Nãi nãi." Lan Lan giật giật tay áo bà, lại nhìn về phía cô cô.
Trần Bảo Âm cười liếc cô bé một cái, sau đó nhìn về phía Đỗ
Kim Hoa: "Nương, người đem phòng của con cho người khác ở,
con quay về sẽ ở đâu?"
"Phi, phi, phi!" Đỗ Kim Hoa giơ tay muốn đánh vào miệng
nàng, chỉ là không nỡ, lại đập hai tay vào nhau quát: "Con nói
bậy bạ gì vậy? Trở về cái gì?"
Nữ nhân đã xuất giá bình thường không thể trở về nhà mẹ đẻ,
sẽ khiến người ta đàm tiếu. Chỉ có dịp lễ tết, mới có thể về thăm
nhà. Nàng nói lời này thật xui xẻo, Đỗ Kim Hoa không thích điều
đó.
Trần Bảo Âm bĩu môi, sau đó lại cười, tiếp tục trêu chọc bà:
"Con không giận, nhưng nữ tế của nương khi quay về không có
nơi ở, nương không sợ chàng ấy không vui sao?"
Đầu óc Đỗ Kim Hoa sững sờ trong giây lát, một chân đã bước
vào ngưỡng cửa, bà sững người đứng im tại đó.
Đúng lúc Cố Đình Viễn đi ra, liền cười liếc thê tử một cái, sau
đó đưa tay đỡ nhạc mẫu: "Nương, Bảo Âm trêu người đấy."
Đỗ Kim Hoa có thể không biết nữ nhi đang trêu chọc bà sao?
Bà chỉ lo lắng Cố Đình Viễn sẽ tức giận thôi. Trước đây, bà không
nghĩ tới vấn đề này. Không phải nữ nhi nữ tế cũng có thể cùng
nhau về thăm nhà sao?
"Đại nương, người tới rồi." Cố Thư Dung cũng đi ra, trong tay
bưng khay trà, cười rất dịu dàng: "Lan Lan cũng tới, đúng lúc
hôm nay là đậu rang, cháu ăn thử xem có thích không."
Lan Lan mím môi, hành lễ với Thư Dung nói: "Cố di nương."
"Hài tử ngoan." Cố Thư Dung cười cười, sau đó nhìn về phía
Đỗ Kim Hoa: "Đại nương, mời người ngồi."
Đỗ Kim Hoa chỉ trừng mắt nhìn nữ nhi, không nói tiếp đê tài
vừa rồi nữa, bước qua ngưỡng cửa, ngồi vào trong phòng.
Lan Lan không ngồi xuống mà lịch sự đứng sau lưng nãi nãi.
Cố Thư Dung gọi cô bé: "Lại đây, ăn thử đậu rang ta mới làm."
Lan Lan đi tới nhận một nắm: "Tạ ơn Cố di nương."
Đỗ Kim Hoa liếc nhìn trên bàn, trong lòng biết đây là món mà
con mèo tham ăn nhà bà muốn ăn, liền nói tỷ đệ người ta làm
cho nàng.
Vừa vui vẻ nhưng cũng đau đầu. Vui vẻ vì Cố Đình Viễn bao
dung cho nàng. Đau đầu là, tại sao nàng vẫn cứ kiểu bộ dạng đó?
"Nương, nương tới thì tới, sao còn phải xách theo nhiều đồ
như vậy?" Trần Bảo Âm không khách sáo với mẫu thân, nàng vén
tấm vải trên rổ lên, nhìn rõ ràng đồ trong rổ là lạp xưởng, mấy
bao hạt dưa, một con vịt lớn đại tẩu đã kho sẵn, còn có một đôi
giày.
Nàng lấy đôi giày ra, nhìn kích cỡ là không phải cho nàng:
"Nương, người thật thiên vị, làm giày cho Cố Đình Viễn mà không
làm cho con."
Đỗ Kim Hoa lườm nàng một cái, nói: "Cho con cái đế giày đây
này, có muốn không?"
Trần Bảo Âm cười khúc khích, thoáng nghiêng người: "Nào,
nương cho con thử xem." Ở bên ngoài, nàng không tin rằng Đỗ
Kim Hoa không màng thể diện mà cởi giày