Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 370

"Ôi chao!" Trên đường đi nàng bị vấp ngã thân hình lảo đảo
một vòng, vì để bảo vệ giỏ thức ăn nàng ngã nhào trên đất.
Quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong bãi cỏ ven đường có một cái
chân thò ra. Nàng xoa đầu gối đứng dậy, biểu cảm tức giận:
"Này, sao ngươi lại nằm ra đường như vậy?"
Mặc dù do nàng mất tập trung không nhìn kỹ đường. Nhưng
nếu không phải hắn ta nằm trong bãi cỏ thò chân ra nàng ấy
cũng không bị vấp ngã.
Người nọ không nói một tiếng hơn nửa người chìm trong bãi
cỏ, Cố Thư Dung vốn tưởng rằng đây là một người nghiện rượu
say quá rồi. Bỗng thấp thoáng nhìn thấy vết máu đậm màu dính
trên ống quần không vừa người của hắn.
"A!" Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng vội vàng lui về phía sau
hai bước.
Không phải là người chết chứ? Nàng gặp một vụ án giết
người? Nhìn trái nhìn phải giờ phút này ven đường không có
người, Cố Thư Dung nắm chặt giỏ đồ trên tay, lấy can đảm tiến
lên: "Này, này!"
Đợi mãi không thấy câu trả lời, vì vậy nàng cúi xuống nhặt một
cành cây chọc vào mắt cá chân của người đàn ông: "Này! Này!"
Cành cây chọc vào làm chân người nọ lắc lư, Cố Thư Dung chú
ý tới làn da của hắn bị chọc đến lõm vào. Nhất thời thở phào nhẹ
nhõm. Người này vẫn còn sống.
"Này." Cô ném cành cây đi dùng mũi chân đá nhẹ hắn ta:
"Ngươi không sao chứ?"
Mơ hồ có tiếng rên rỉ truyền ra, nàng dứt khoát để giỏ xuống,
kéo người nọ từ trong bãi cỏ ra. Là một nam nhân vóc người cao
lớn, đầu tóc rối bời, mặt đầy vết máu nhìn không rõ diện mạo.
Trên người mặc y phục bàng vải thô không vừa người, trên ngực
có một mảng máu nhỏ.
"Tỉnh lại, tỉnh lại đi." Cố Thư Dung gọi nhưng cũng không ôm
hy vọng quá lớn, người này dường như bị thương rất nặng, cho
dù tỉnh lại sợ cũng không thể động đậy.
Quả nhiên, hắn ta cau mày nhưng vẫn như cũ không tỉnh lại.
Cố Thư Dung đứng dậy, chuẩn bị đi ra đường lớn tìm hai người
đưa hắn đến y quán chữa trị. Vừa xoay người lại liền nghe thấy
âm thanh từ phía sau truyền đến: "Nước, nước..."
Do dự một chút, Cố Thư Dung quay lại ngồi xổm bên cạnh
hắn. Lấy một quả trứng ra khỏi giỏ, nhẹ nhàng dập một cái miệng
nhỏ cho hắn ta ăn lòng trắng trứng.
"Ngươi là ai?" Sau khi đút được nửa lòng trắng trứng, người
đàn ông mở mắt ra ánh mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn chăm chú
vào nàng.
Cố Thư Dung cảm thấy hắn không phải người tốt. Người tốt sẽ
không có ánh mắt này. Vì vậy, nàng đứng dậy nói "Ngươi tỉnh lại
rồi vậy ta đi đây."
Nhưng người đàn ông nắm chặt mắt cá chân của nàng làm
cho nàng không thể di chuyển. Nàng vội nhấc chân đạp tay hắn
ra lại nghe hắn ta thở hổn hển nói "Cứu tôi."
Cố Thư Dung không muốn cứu hắn, mím chặt môi dùng sức
giãy giụa. Nam tử rõ ràng trọng thương còn khỏe như vậy, ngón
tay giống như khóa sát nắm chặt mắt cá chân nàng.
"Ngươi buông ra! Nếu không ta sẽ gọi người đến đó! Cố Thư
Dung vội đe dọa.
Người đàn ông sửng sốt một lúc trong mắt hiện lên tự giễu,
tức giận, thất vọng, khó khăn mở miệng: "Ta không phải người
xấu."
"Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả?" Cố Thư Dung hỏi
ngược lại, vẫn giãy giụa như cũ.
Nam nhân nhắm mắt lại chậm rãi buông tay ra. Nằm bất động.
Cố Thư Dung có thể tránh thoát vội vàng lui về phía sau cảnh
giác nhìn hắn, chỉ thấy ngực hắn kịch liệt phập phồng cũng không
phải hôn mê bất tỉnh.
Do dự một hồi nàng nhặt giỏ bên cạnh lên bước nhanh đi.
Người này bị thương nặng như vậy, ai biết đã dính vào chuyện
gì? Nàng không nên để ý tới hắn, miễn lại rước rắc rối vào người.
Nghĩ như vậy sau khi đi xa một đoạn vẫn không khỏi tò mò quay
đầu lại. Vừa nhìn, bước chân không khỏi dừng lại.
Nam nhân vóc người cao lớn kia thân thể vặn vẹo thành hình
dạng kỳ quái, đang nằm sấp trên mặt đất, liếm nửa quả trứng gà
nàng không cẩn thận giẫm nát.
Dịch trứng trộn lẫn bùn đất còn có vỏ trứng vụn, thường ngày
Trương Cẩn nếu giẫm lên cũng tức giận nửa ngày.

Bình Luận (0)
Comment