Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 372

Cố Đình Viễn ở viện Hàn Lâm tình cảnh khác với kiếp trước.
Kiếp trước, hắn là Thám Hoa, không đoạt chức vị của bất kỳ ai,
vừa vào viện Hàn Lâm có thể nói là rất đỗi bình thường.
Nhưng lần này, hắn đoạt danh Trạng Nguyên của Phùng Văn
Bính, mà Phùng Văn Bính mọi người coi trọng thì lấy vị trí thứ ba
thám hoa. Đảo lộn như thế, lúc Cố Đình Viễn tiến vào viện Hàn
Lâm đã bị Phùng Văn Biền xa lánh.
Phụ thân Phùng Văn Bính là Tả đô ngự sử, thúc bá đều ở
trong triều đảm nhiệm chức vụ quan trọng, thanh danh mặt mũi
rất lớn. Hắn nhìn Cố Đình Viễn không vừa mắt có không ít người
cho hắn mặt mũi, đối với Cố Đình Viễn cũng không quá thân
thiện.
Cố Đình Viễn không thèm để ý chuyện này. Hắn nghĩ thầm,
Hoàng Thượng chọn hắn làm Trạng Nguyên chắc chắn đã phải
trải qua một phen do dự cùng cân nhắc. Hắn không thể cô phụ
tín nhiệm của Hoàng thượng, muốn ở viện Hàn Lâm kiên định
cắm rễ.
Người khác làm khó hắn, hắn không chút hoang mang, hòa khí
thân thiện giải quyết. Người khác đối với hắn lạnh lùng nói lạnh
lùng, hắn cũng không để ở trong lòng. Đối với đồng cấp ôn hòa lễ
độ, đối với cấp trên cung kính có thừa. Thời gian trôi qua, truyền
ra một danh tiếng tốt.
Người chú ý Cố Đình Viễn có không ít. Lúc trước trong sòng
bạc cá cược, bởi vì Cố Đình Viễn đoạt quán quân mà mất tiền,
không thể không đi điều tra hắn. Cố Đình Viễn không khó thăm
hỏi rất dễ đã tra ra được. Cha mẹ hắn mất từ khi còn nhỏ được tỷ
tỷ nuôi nấng lớn lên. Vừa mới thành thân không lâu, thê tử là một
nông nữ tên là Trần Bảo Âm.
" Bảo Âm?" Có người quen thuộc với cái tên này: "Trước kia
ngược lại có người tên là Từ Bảo Âm."
Có lẽ trùng hợp hai người trùng tên. Nhưng cũng ngày này,
Trần Bảo Âm cùng Cố Thư Dung mua đồ ăn trở về thấy đầu ngõ
đậu một chiếc xe ngựa hoa lệ.
Rèm xe vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, nhấc ngón tay
hoa lan dùng khăn tay che miệng khẽ cười nói: "A, đây không
phải tứ tiểu thư Hầu phủ Bảo Âm sao?"
Trần Bảo Âm dừng bước. Xa cách hơn một năm gặp lại tâm
trạng rất kỳ lạ không có chút gợn sóng.
Nàng sớm nghĩ sẽ có ngày này.
"Bảo Âm?" Bên cạnh, Cố Thư Dung biết người tới không có ý
tốt, tiến tới gọi nàng.
Trần Bảo Âm nghiêng đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ trở về trước đi."
Cố Thư Dung lắc đầu còn muốn nói gì đó, Trần Bảo Âm lại
nắm chặt tay nàng ấy nhét hạt dẻ ngào đường vào tay nàng: "Trở
về đi, sẽ không sao đâu."
Thấy nàng kiên định Cố Thư Dung đành phải nhận lấy túi giấy,
mím môi ánh mắt lo lắng rời đi.
Trên xe ngựa, Giang Diệu Vân cổ tay trắng như ngọc đeo lên
vòng tay màu xanh biếc duyên dáng mềm mại. Vén rèm xe lên
một góc lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt tràn ngập hứng thú
quan sát nang từ trên xuống dưới.
"Xem ta này gặp người quen cũ nhất thời cao hứng nên hồ đồ
rồi." Giang Diệu Vân nhẹ nhàng che miệng: "Là Từ Tứ tiểu thư
trước đây."
Sắc mặt Trần Bảo Âm bình thản nhìn nàng ta.
Chỉ nghe Giang Diệu Vân dường như rất thân thiết tiếp tục nói:
"Ta nghe nói ngươi bị đưa về nông thôn. Nông thôn rất nghèo
khổ phải không? Nhìn tỷ kìa đen hơn trước rất nhiều khuôn mặt
cũng thô ráp hơn rất nhiều, thật đáng tiếc." Khi nói, nàng ta nhẹ
nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn tinh tế của mình.
Trần Bảo Âm nghe xong những lời này ánh mắt vẫn rất bình
thản. Khi nàng là Từ Tứ tiểu thư, một hộp son phấn đã có giá
hơn mười lượng bạc. Làm Trần Bảo Nha, có một khoảng thời gian
ngay cả son phấn cũng không có.
"Phải." Nàng thậm chí còn bình tĩnh mở miệng: "Ta xấu đi rất
nhiều." "
Giang Diệu Vân cùng nàng vốn không hợp nhau, cố ý đến tìm
nàng để chê cười, đơn giản là muốn nhìn nàng nghèo túng không
thể so sánh với trước kia.
Để nàng ta xem.
Nghe được lời của nàng, ý cười trên mặt Giang Diệu Vân
không tăng mà giảm. Nàng ta nhìn chăm chú vào bóng người bên
ngoài xe ngựa, ngũ quan so với trước đây nảy nở hơn chút có vẻ
càng rực rỡ bắt mắt. Nói cái gì đen xấu, Giang Diệu Vân trong
lòng biết rõ đó đều là để chọc tức nàng, cũng không phải là thật.

Bình Luận (0)
Comment