Trần Bảo Âm lấy thiệp mời ra, nói: "Chưa kịp." Nhưng ngày
mốt trong yến tiệc ngắm hoa, cũng không dễ nói. Ngoại trừ Giang
Diệu Vân, trong kinh thành cùng nàng không hợp nhau người, có
rất nhiều. Với tính tình Giang Diệu Vân, đến lúc đó sẽ mời người
nào, nghĩ cũng biết.
Cố Thư Dung có chút lo lắng, nhìn tấm thiệp mời tinh xảo kia,
nói: "Nếu không, ngày đó muội đừng đi nữa? Thôi, nói là bị bệnh,
thân thể không khỏe."
"Tránh thoát lần này, còn có lần sau." Trần Bảo Âm cúi đầu:
"Đi là được rồi."
Đáng lẽ nàng nên biết trước.
Một lần nữa trở lại kinh thành, ân oán đã từng không biến
mất, bị thời gian và khoảng cách chôn vùi chỉ là một loại ảo
tượng. Gió thổi tới, ân oán tất cả đều nổi lên.
Trách chỉ trách nàng trước kia không biết làm người, không có
tỷ muội giao hảo chống đỡ cho nàng.
"Ai." Lần đầu tiên Trần Bảo Âm có chút hối hận, trốn trong
chăn rầu rĩ không vui.
Cố Đình Viễn đi xa trở về, nghe Cố Thư Dung nói chuyện này.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cố Thư Dung sốt ruột lại không có
biện pháp, khó chịu dậm chân.
Cố Đình Viễn nói: "Đệ đi nói chuyện với nàng ấy."
"Ài, đi đi." Cố Thư Dung vội vàng nói.
Cố Đình Viễn đi vào phòng, liền thấy trong phồng lên một
bóng người, đáy mắt hắn tối lại một chút, rất nhanh lại khôi phục
thành bộ dáng ôn hòa bình thường.
"Ngủ rồi?" Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn.
Trong chăn truyền đến một tiếng rầu rĩ: "Không có."
"Ta đã nghe tỷ tỷ nói." Cố Đình Viễn hỏi "Muốn nghe ý kiến
của ta không?"
Chàng có thể có ý kiến gì? Trần Bảo Âm không tin, nhưng vẫn
vén chăn lên, bò ra: "Chàng nói xem."
Cố Đình Viễn đứng dậy, rời khỏi trước giường. Không lâu sau
ôm hộp tiền đến nói: "Ngày mai để tỷ tỷ đi cùng nàng đi mua một
bộ trang sức."
Trần Bảo Âm mở hộp tiền ra, nhìn hơn một trăm lượng bạc
bên trong, kéo vài cái, nói: "Mua cái gì? Dùng hết tất cả, đeo đi
cũng bị cười nhạo như vậy."
Các nàng vì cười nhạo nàng, nhất định sẽ dốc hết toàn lực ăn
mặc, muốn làm cho nàng mất mặt.
Cố Đình Viễn nghiêm túc nói: "Nàng hiểu lầm rồi, không cho
nàng dùng hết. Ít nhất phải để lại mười lượng, là tiền thức ăn
tháng tới. Bằng không, bổng lộc của ta không phát xuống, nhà ta
sẽ không có gạo ăn."
Trần Bảo Âm sửng sốt một chút, lập tức tức giận đấm hắn:
"Chàng còn đùa giỡn ta!" Đã là lúc nào rồi, còn đùa giỡn nàng!
Cố Đình Viễn nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm của nàng, dỡ bỏ
lực đạo, ôn nhu nói: "Ta nói là thật lòng. Ta không thể để nàng
sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng không thể cho nàng nở mặt,
nhưng ta có bao nhiêu bạc, đều cho nàng dùng."
Hắn hiện giờ có hơn một trăm lượng, liền cho nàng dùng hơn
một trăm lượng. Đợi đến ngày sau, hắn có một ngàn lượng, liền
cho nàng dùng một ngàn lượng. Có một vạn lượng, liền cho nàng
dùng một vạn lượng.
Trần Bảo Âm nhìn ra đáy mắt hắn nghiêm túc, cả người ngây
ngẩn, một cỗ tư vị không thể nói rõ ở đáy lòng tràn ngập.
"Ừm." Nàng mím môi, dùng sức lên tiếng đáp lại. Trong lòng
vốn không tự ti, giờ càng thêm mạnh mẽ: "Ngày mai ta liền ra
phố đi mua trang sức."
Các nàng muốn cười nhạo nàng, cứ để cho các nàng cười
nhạo đi.
Nàng không có thân phận tôn quý như các nàng, nhưng nàng
có nương thiên vị nàng, rất yêu Cố Đình Viễn rất yêu thương
nàng. Nàng hiên giờ không cần mỗi ngày dậy sớm, cái gì buổi
sáng tinh mơ phải thức dậy, tất cả đều không cần. Muốn ngủ đến
mấy giờ thì ngủ đến mấy giờ, muốn dùng bữa tối khi nào thì khi
đó dùng, muốn ăn cái gì thì ăn. Vô cùng tự tại.
"Nàng không trách ta không đi cùng nàng chứ?" Cố Đình Viễn
bỗng nhiên thấp giọng nói.
Trần Bảo Âm ngoài ý muốn nói: "Ngày mai chàng không nghỉ
ngơi, sao lại đi cùng ta?" Nàng không thể đổ lỗi cho hắn.
Cố Đình Viễn trong mắt lộ vẻ xúc động, nói: "Nương tử thật sự
là người thấu tình đạt lý nhất trên đời này, trong lòng vi phu rất
an tâm."
"... Ta thấy chàng lại ngứa da đi." Trần Bảo Âm nhìn hắn nói.