Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 395

Giang Diệu Vân ngơ ngẩn, Trần Bảo Âm cho nàng ta một
miếng cá tiểu tô, nàng ta cũng chưa phản ứng lại, nhai hai miếng,
bị vị tiên hương chinh phục váng đầu, mới phản ứng lại.
Đỏ mặt lên, lườm: "Ai bảo ngươi đút cho ta!" Nàng ta cũng
chưa nói muốn ăn, Trần Bảo Âm này, thật vô sỉ! Sẽ không phải hạ
dược cho nàng ta chứ?
"Chính ngươi không từ chối." Trần Bảo Âm kinh ngạc nói: "Nếu
không, ngươi nhổ ra đi?"
Vậy giống cái gì? Giang Diệu Vân hung hăng lườm nàng, sau
đó dùng sức nuốt xuống. Cá tiểu tô ăn rất ngon, nàng ta lại cầm
lấy một con.
Bên cạnh, Lý Kiều Nhi cúi đầu cười.
"Quả dại là chất tử chất nữ ta đi lên núi hái, chọn tốt nhất đưa
tới." Trần Bảo Âm nhai cá tiểu tô trong miệng, đứng lên nói: "Ta
mới vừa đáp ứng Diệu Vân, tự mình nhào bột, làm mì hương
xuân cho nàng ăn. Kiều Nhi cũng tới, ta cũng làm một phần cho
ngươi."
"Các ngươi trước ngồi, ta đi nhào bột." Nói xong, xoay người đi
vào trong phòng bếp.
"Bảo Âm, sao muội vào đây?" Trong phòng bếp, Cố Thư Dung
đun nước ấm hỏi.
Trần Bảo Âm cúi đầu xắn cổ tay áo, nói: "Nhào bột."
Cố Thư Dung hơi kinh ngạc, tuy ngày thường Bảo Âm thường
thường hỗ trợ, tỷ như nhặt rau, rửa chén các thứ, nhưng nấu
cơm lại là chưa từng có.
"Nhào bột quá phí thời gian, để ta đi." Cố Thư Dung nói.
Trần Bảo Âm đã cởi nhẫn ra, rửa tay, nghe vậy nâng mắt cười
nói: "Muội tự mình làm, thể hiện thành tâm. Muội tới là được."
Cố Thư Dung vừa nghe cũng không nói nữa, nhường chỗ cho
nàng.
Trần Bảo Âm cúi đầu, múc bột vào trong chậu, chậm rãi thêm
nước.
Cố Thư Dung ở một bên nhìn, bộ dáng nàng rất biết làm, tình
huống cũng không có "Nước nhiều hơn bột, bột nhiều hơn nước",
nên yên tâm đi ra ngoài.
Đã lâu không xuống bếp nên hơi ngượng tay, cũng may rất
nhanh tìm về cảm giác.
Hiện giờ sức lực của nàng lớn rất nhiều, nặn cục bột cũng
không cố hết sức như thế. Nhớ lại lúc trước, nặn xong một cục
bột, chóp mũi cũng muốn chảy ra chút mồ hôi.
Dưới tay nặn bột, Trần Bảo Âm hơi rũ đôi mắt. Hôm nay nàng
mở tiệc, cũng không chỉ là hơn thua, còn không chịu nhận thua.
Cuộc sống còn dài, hiện giờ đám người Giang Diệu Vân chế
nhạo nàng, cũng nhớ rõ nàng.
Chờ đến khi các nàng lấy ra khẩu khí trong lòng kia, nàng sẽ
biến thành một gốc cây cỏ ven đường không chớp mắt, các nàng
đi ngang qua đều sẽ không nhìn một cái. Mặc cho nàng sinh
trưởng, bị dẫm, bị rút, cũng sẽ không cúi đầu thoáng nhìn.
Vậy sao được chứ?
Nếu nàng chỉ là một nông nữ vậy cũng thôi, cách các nàng khá
xa, bình an không có việc gì rất tốt. Nhưng hiện tại không giống
nhau, nàng trở lại kinh thành một lần nữa.
Trong viện.
Giang Diệu Vân nhìn Lý Kiều Nhi ngồi ở đối diện, động tác
không trôi chảy, một con chim sẻ chiên bị nàng ấy ăn đến thong
thả ung dung, càng thêm có vẻ mê người.
"Ngươi ăn hai con rồi." Thấy Lý Kiều Nhi còn muốn duỗi tay,
Giang Diệu Vân nhịn không được mở miệng.
Lý Kiều Nhi nâng mắt, ôn nhu cười: "Bảo Âm tỷ tỷ mời chúng
ta tới, chính là ăn cái này mà."
Tầm mắt nàng đảo qua mặt mấy đĩa khác, điểm tâm thường
thấy, hoàn toàn không có hứng thú: "Dù sao nơi này không có
người khác."
Ăn thì ăn, chẳng lẽ còn sẽ truyền ra, bị người chê cười sao?
Giang Diệu Vân thầm nói, nàng cũng sẽ không đi ra ngoài nói
bậy. Nhưng nếu nàng ta tự vả miệng, ăn thêm một con chim sẻ
chiên, hoặc là cá tiểu tô, Lý Kiều Nhi nói với người ta thì làm sao
bây giờ?
Chính là, Lý Kiều Nhi ăn quá ngon.
Lòng kiên quyết, Giang Diệu Vân cũng vươn tay ra: "Ngươi
không thể ăn nữa, ai biết thứ này ăn nhiều sẽ có gì không tốt?"
Nàng cầm lấy một con chim sẻ chiên: "Ta thay ngươi ăn."
Lý Kiều Nhi mỉm cười nhìn qua, ngay ở lúc Giang Diệu Vân cho
rằng nàng sẽ nói gì đó, khi chuẩn bị lườm, chỉ thấy Lý Kiều Nhi
cong đôi mắt lên, ôn nhu nói: "Vậy cảm ơn Giang tỷ tỷ."
Ngay lập tức, trong lòng Giang Diệu Vân sảng khoái.

Bình Luận (0)
Comment