Hai mươi lượng bạc, tất cả đều lấy ra, cũng không đủ cho
Giang Diệu Vân mua váy áo. Nàng tốn hai ngày thời gian, cẩn
thận điêu khắc mài giũa một cây xiên tre, làm thẻ kẹp sách đưa
cho Giang Diệu Vân.
Sau khi Giang Diệu Vân nhận được, trong lòng cực kỳ vui
mừng, cố tình mạnh miệng nói: "Hừ, miễn cưỡng đi."
Quay đầu lại khoe khoang với Lý Kiều Nhi, miệng nàng không
nói, hành động nơi chốn đều đang nói: Tuy chúng ta đều là bằng
hữu của Trần Bảo Âm, nhưng ta mới là bằng hữu tốt nhất của
nàng.
Lý Kiều Nhi có hơi hâm mộ. Nhưng nàng nghĩ tình hình nhà
mình, vẻ mặt không nhịn được ảm đạm.
Thời tiết từng ngày nóng lên.
Chạng vạng hôm nay, Cố Đình Viễn về đến nhà, cởi công phục
mướt mồ hôi thay quần áo việc nhà, vốc nước rửa mặt, mới nói:
"Ta có vị đồng liêu làm tiệc trăm ngày cho hài nhi, chúng ta phải
chuẩn bị một phần hạ lễ."
Trần Bảo Âm gật đầu: "Hiểu rồi."
Nhắc tới hài tử, nàng nhớ tới mình, nhớ tới lời Đỗ Kim Hoa nói,
bọn họ sớm ngày sinh hạ hài nhi của mình mới là đứng đắn.
Nhưng liếc vẻ mặt của Cố Đình Viễn, hình như không có ý tứ
này, nàng thoáng yên lòng.
Qua hai ngày, Trần Bảo Âm mang theo lễ đi chúc mừng.
Vị nhà của đồng liêu kia chính là một tiểu công tử, lớn lên
trắng trẻo mập mạp, mọi người đều đang trê đùa, nói lời cát
tường, Trần Bảo Âm cũng nói theo vài câu.
"Vị này chính là Cố phu nhân?" Bỗng nhiên, có người đi đến
cách nàng không xa, giọng nói hàm chứa đánh giá.
Trần Bảo Âm quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi ăn
mặc phá lệ đẹp đẽ quý giá. Nàng hơi nhướng mày, hỏi: "Xin hỏi
ngươi là?"
"Phu gia họ Phùng." Vị phu nhân trẻ tuổi kia nói.
Trong lòng Trần Bảo Âm khẽ động, trên mặt không tỏ vẻ gì:
"Chào Phùng phu nhân."
Họ Phùng, nếu nàng nhớ không lầm, đồng liêu bị Cố Đình Viễn
"Đoạt" tên tuổi đại tài tử Trạng Nguyên kia, tên là Phùng Văn
Bỉnh.
"Nghe danh không bằng gặp mặt." Phùng phu nhân lạnh nhạt
đánh giá nàng: "Cũng chỉ như vậy."
Trần Bảo Âm: "..."
Nghe danh cái gì? Sao lại cũng chỉ như vậy?
"Ta rất muốn nói với phu nhân, nổi tiếng không bằng gặp
mặt." Mặt nàng đầy vẻ xin lỗi: "Chỉ tiếc, ta chưa từng nghe qua
danh của phu nhân."
Phùng phu nhân lập tức thay đổi mặt, nặng nề nhìn nàng,
bỗng nhiên cười lạnh: "Nhưng thật ra, ai có thanh danh lớn như
Cố phu nhân, thanh danh thiên kim giả truyền khắp kinh thành."
Bóc trần gốc gác của nàng sao.
Trần Bảo Âm hơi rũ mắt, ngay sau đó cười nhạt nói: "Đều là
một ít người nhiều chuyện, động một chút treo ba chữ 'thiên kim
giả' ở bên miệng, lúc này mới truyền khắp cả kinh thành."
"Miệng lưỡi sắc bén!" Bị mắng là người nhiều chuyện, Phùng
phu nhân tức giận đến xanh mặt, duỗi tay chỉ vào nàng: "Khó
trách họ Cố không coi ai ra gì, thì ra hắn còn có thê tử mắt cao
hơn đầu, thật sự là cá mè một lứa!"
Trần Bảo Âm xác nhận, đây là phu nhân của Phùng Văn Bỉnh.
Vẻ mặt của nàng nhàn nhạt, nói: "Ta lại như thế nào, cũng không
chọn ở ngày vui của người khác, khiến cho người ta không vui.
Gia phong Phùng gia, khiến người không dám khen tặng."
"Ngươi, ngươi!" Phùng phu nhân chỉ vào nàng, sắc mặt đổi tới
đổi lui, tầm mắt đảo qua giữa sân, phát hiện sắc mặt gia chủ đã
rất miễn cưỡng, chợt cảm giác máu nóng dâng lên: "Tốt, tốt!"
Nàng ta nặng nề nhìn chằm chằm Trần Bảo Âm, nặn ra ba
chữ: "Ngươi chờ đấy!"
Trần Bảo Âm mỉm cười, không lên tiếng.
Chưa qua mấy ngày, Trần Bảo Âm nhận được thiệp mời, Phùng
phu nhân làm thưởng hà yến.
Được mời không chỉ có nhóm gia quyến của đồng liêu Phùng
Văn Bỉnh, còn có một ít người Trần Bảo Âm không tưởng được.
Tỷ như Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm.
Tỷ như Từ Lâm Lang.
Đây là một buổi Hồng Môn Yến.
Lọt vào trong tầm mắt thấy, tất cả đều là người thù địch, cũng
không ở bên ta.
"Nhìn xem, cố phu nhân đã tới." Hóng gió trong đình bát giác,
Phùng phu nhân mặc váy sam hoa mẫu đơn tươi đẹp, trong tay
lay động quạt tròn cẩm tú, chỉ về phía trước.