"Ừ!" Trần Bảo Âm gật đầu thật mạnh trước, sau đó kéo tay
hắn, bước nhanh vào trong phòng: "Chàng không biết, Phùng
phủ đưa thiệp tới, vị Phùng phu nhân mắt cao hơn đầu kia phải
bồi tội cho ta đấy!"
Trên bàn sách, đặt một thiệp mời thủ công tinh mỹ, Trần Bảo
Âm cầm lấy, chỉ vào chữ phía trên cho hắn xem, cười đến đôi mắt
cong cong: "Nhìn thấy không, bên trên viết ' bồi tội ' đấy!"
Buổi chiều, Phùng gia sai người đưa thiệp mời tới, Trần Bảo
Âm vốn định nhận rồi ném đi, nhưng tùy ý thoáng nhìn, thấy rõ
nội dung của thiệp, lập tức kinh ngạc mới không ném đi.
Người hôm qua còn kiêu ngạo cuồng ngạo, hôm nay đã đưa
thiệp mời tới, Trần Bảo Âm hơi bất mãn, ngồi ở bên cạnh bàn nói:
"Đã là bồi tội, đơn giản tới cửa mới đúng. Nào có lý ta tới cửa
nghe nàng bồi tội?"
Cố Đình Viễn đổi về thường phục, mỉm cười nói: "Nhà chúng
ta, chỉ là nơi lớn như vậy, không chiêu đãi được rất nhiều người.
Đi Phùng gia, vậy không cần nàng thu xếp trà bánh yến hội,
không phải mừng rỡ nhẹ nhàng sao?"
Trần Bảo Âm nghe lời này, rõ ràng là lời nói có ẩn ý, liếc hắn
nói: "Chiêu đãi rất nhiều người? Từ đâu ra rất nhiều người?"
Cố Đình Viễn chỉ cười, đi tới sau lưng ôm lấy nàng, cằm để ở
trên vai của nàng: "Nàng ta làm nhục nàng ở trước mặt ai, tự
nhiên phải bồi tội với nàng ở trước mặt người đó."
Bỗng chốc, mắt Trần Bảo Âm sáng rực lên, bắt lấy tay hắn,
ngửa đầu nhìn hắn nói: "Là chàng?"
Nàng nói mà, đang êm đẹp sao bỗng nhiên Phùng phu nhân
phải bồi tội với nàng.
"Sao chàng làm được?" Nàng không nhịn được tò mò.
Ánh mắt Cố Đình Viễn chợt lóe, đáp: "Khẩu chiến đàn nho gia,
theo lý cố gắng, tà không thắng chính."
Trần Bảo Âm tưởng thật, không nhịn được bội phục lại thích
nói: "Cố Đình Viễn, chàng thật là lợi hại."
Cố Đình Viễn không cầm lòng được cười rộ lên. Hắn ở trước
mặt đồng liêu đánh bạc thể diện, không phải vì những lời này
sao? Ôm chặt nàng, nói: "Khi cầu thú, ta đã từng đáp ứng."
Hắn từng nói, không bắt nàng, cũng không cho người khác bắt
nạt nàng.
"Chàng, chàng lại đây." Trần Bảo Âm nhịn không được nói,
đứng lên, kéo hắn đi đến mép giường.
Cố Đình Viễn dự đoán được cái gì, khóe miệng con lên, hỏi:
"Chuyện gì?"
"Chuyện tốt!" Trần Bảo Âm nói, ấn hắn ở trên giường.
Cố Thư Dung đang định kêu hai người ăn cơm, ở cửa phòng
không nghe thấy tiếng nói chuyện, vẫn chưa tiến vào, lui trở về.
"Dung thẩm, sao không gọi bọn họ?" Lan Lan hiếu kỳ nói.
Cố Thư Dung giữ chặt tay nàng, đi vào trong phòng của mình:
"Bọn họ đang nghị sự, đợi chút ăn cơm."
Lan Lan chớp chớp đôi mắt, gật đầu nói: "A."
Ba ngày sau.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ ngừng ở cửa Cố gia, người hầu nói:
"Cố phu nhân, mời lên xe."
Đã là Phùng phu nhân muốn bồi tội, tự nhiên là Phùng gia
phái người tới đón nàng.
"Ừ." Trần Bảo Âm hơi gật đầu, nắm tay Lan Lan lên xe ngựa.
Hôm nay là Phùng phu nhân bồi tội cho nàng, bữa tiệc sẽ
không nháo ra phong ba, vừa lúc dẫn Lan Lan đi ăn uống.
Lên xe ngựa, Lan Lan hơi khẩn trương, nắm tay nàng không
rời.
Trần Bảo Âm thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Các nàng đều là
thủ hạ bại tướng, đánh không lại ta, cũng đánh không lại dượng
ngươi. Hôm nay chúng ta là thượng khách, yên tâm."
Lan Lan nhỏ giọng nói: "Ta sợ cho cô cô mất mặt." Nàng chỉ là
một nha đầu nông gia, tuy đi theo cô cô học chút lễ nghi, nhưng
xuất thân khiến nàng vô cùng tự ti.
"Lúc trước cô cô ngươi là một xấu nữ kinh thành, không có
thanh danh gì tốt." Trần Bảo Âm nhỏ giọng nói ở bên tai nàng:
"Hiện tại cũng không ai để mắt. Ngươi yên tâm đi, ngươi sẽ
không cho ta mất mặt."
Nàng nhẹ nhàng nắm bím tóc chất nữ, nói: "Người như cô cô
ngươi, đều bị chính cô cô mình vứt đi, không còn gì cho ngươi vứt
nữa rồi."
Lan Lan nhịn không được cười. Nàng biết cô cô là vì dỗ nàng
không khẩn trương, mới trách mình như vậy. Nhưng vẫn thả lỏng
một chút, gật đầu: "Vâng."
Xe ngựa bình ổn tiến đến Phùng gia.