Ngân phiếu năm mươi lượng bị đổi thành hai trăm lượng, lại
kẹp ở trong phong thư lần nữa, đưa đến cửa hàng sách, Từ quản
sự lại đưa đến Cố gia.
Trần Bảo Âm mở phong thư ra, nhìn thấy bên trong bí mật
chứa ngân phiếu hai trăm lượng, không khỏi trầm mặc chớp mắt
một cái.
Lại đọc thư, đơn giản rất nhiều, đã không có cảm xúc biểu đạt
lần trước, chỉ có bốn chữ: "Viết chết hắn!"
Trầm mặc một lát, bỗng nhiên Trần Bảo Âm mặt mày hớn hở:
"Được đó!"
Còn không phải là viết thư sinh chết sao? Đơn giản!
Đêm đó, nàng cũng không ngủ, điên cuồng viết bản thảo.
"Sao còn không ngủ?" Cố Đình Viễn ở trên giường nằm một
lát, thấy nàng còn chưa lên giường, ló đầu ra vừa thấy, lại còn
đang dựa bàn ghi viết.
Trần Bảo Âm điên cuồng vung bút, cũng không ngẩng đầu lên:
"Không ngủ!"
Vậy sao được? Cố Đình Viễn lập tức xuống giường, nói: "Có lối
suy nghĩ mới?"
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một loại khả năng, nàng
có lối suy nghĩ mới, lo lắng hôm nay không viết xuống, ngày mai
sẽ quên.
"Ta giúp nàng?" Hắn đi đến bên cạnh nàng nói.
Trần Bảo Âm không nói chuyện, một hơi viết xong một đoạn,
mới nâng đôi mắt tỏa sáng sáng quắc lên, nói: "Không cần, chàng
đi nghỉ ngơi đi, ta mệt sẽ ngủ."
Không có khả năng không ngủ, tài chủ lại không có nói ngày
mai nàng phải viết xong. Nàng chỉ là quá hưng phấn, không nhịn
được!
"Ta không phải rất buồn ngủ, chờ nàng trong chốc lát." Cố
Đình Viễn nói xong đứng ở một bên, giúp nàng mài mực.
Tầm mắt đảo qua trên trang giấy, dần dần trong mắt kinh
ngạc. Sao thỏ yêu bệnh nặng, yêu cầu máu tim của người yêu
thương mới có thể cứu? Hai bảo bảo nửa yêu tìm hiểu ra phụ
thân ruột là ai, đã trói hắn lại, một đao đâm vào tim, rút ra một
chén máu tim?
"Sao lại thay đổi?" Hắn không khỏi hỏi: "Cửa hàng sách bên
kia không hài lòng?"
Không nên như thế, bản thảo sách bộ hạ đã đưa đi, do cửa
hàng sách bên kia sắp chữ, nếu không hài lòng, đã sớm nói ra.
"Không phải." Trần Bảo Âm vừa lúc viết đến tay mỏi nhừ, vươn
ra để Cố Đình Viễn xoa bóp, đắc ý kẹp lên một phong thư: "Có vị
tài chủ, thưởng ta hai trăm lượng, muốn ta viết nam chủ chết."
Lòng bàn tay của hắn ấm áp, lực đạo vừa phải, Trần Bảo Âm
thật sự thoải mái, nheo nửa đôi mắt lại nói: "Viết chết thì viết
chết, người nọ lại không nói chỉ có thể có một phiên bản này."
Kết cục đại viên mãn đã đưa đến cửa hàng sách, không có khả
năng sửa lại. Lão gia tài chủ muốn nam chủ chết, nàng chỉ viết
cho hắn một cái là được rồi!
Nói thật, viết một kết cục hai trăm lượng, bằng với nàng viết
ra vài quyển! Tài chủ như vậy, mau tới nhiều hơn mấy người!
Thật thơm!
Cố Đình Viễn nghe được hai trăm lượng, không khỏi hít một
hơi, khiếp sợ nói: "Ngô thê quá có khả năng! Vi phu không mặt
mũi nào gặp người rồi."
Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, làm dưỡng gia sống tạm,
chính là Bảo Âm khiến hắn giống dạng ăn cơm chùa.
"Đi." Trần Bảo Âm đẩy hắn một cái: "Bớt giả tạo, muốn cười
thì cười đi."
Gia đình nhập vào hai trăm lượng, đây là chuyện vui bao lớn!
Cố Đình Viễn sẽ không vui sao? Buồn cười.
Mặt hắn lập tức giãn ra, nhẹ nhàng xoa cổ tay của thê tử, vui
vẻ nói: "Ngô thê tài tình hơn người, vi phu rất là kiêu ngạo."
"Ta có tài đức gì, cưới được hiền thê như thế?" Ánh mắt hắn
ôn nhu, kính nể lại trìu mến. Bóp cổ tay của thê tử xong, lại đi
bóp bả vai. Bóp cho đến khi mí mắt Trần Bảo Âm nặng nề, chạm
vào nhau.
"Được rồi!" Nàng vội xua tay, đẩy hắn ra: "Chàng tránh ra, ta
còn muốn viết thoại bản." Lại để hắn bóp tiếp, cả người cũng ngủ
mất.
Cố Đình Viễn thấy nàng kiên quyết, bỏ tay ra, đứng ở một
bên, bồi nàng viết đến rạng sáng.
"Chàng đi ngủ đi." Trần Bảo Âm ngáp một cái, nói: "Bằng
không ngày mai làm việc không có tinh thần."
Cố Đình Viễn ôn nhu nói: "Ta không buồn ngủ."