Cố Đình Viễn thì lại nói chuyện cùng đại ca nhị ca không ít, lại
gọi Kim Lai, Ngân Lai đến trước mặt, khảo giáo một phen bài tập.
"Không tệ."
Cố Đình Viễn tán thưởng nói: "Tiếp tục chăm chỉ, đến lúc ăn
tết quay về, ta sẽ tặng các ngươi mỗi người một bộ nghiên, bút,
mực giấy Tùng Vận Trai."
Nhãn tình Kim Lai cùng Ngân Lai lập tức sáng lên: "Cảm tạ cô
phụ."
Lan Lan mím môi, ở một bên không nói lời nào.
Nàng ở kinh thành, vẫn luôn dùng bút, mực, giấy nghiên của
Tùng Vận Trai, cô cô cho.
Lúc rời đi, trên xe ngựa chứa đầy ắp đồ, hạt dưa xào, hạt đậu
nấu, trứng mặn ướp do đại tẩu làm, còn có hai con gà mái được
gói chắc chắn.
"Cầm đi." Đỗ Kim Hoa không cho phép khuê nữ từ chối: "Đến
kinh thành, để Cố Đình Viễn nấu cho ngươi bổ cơ thể."
Nói xong còn xem xét Cố Đình Viễn: "Ta nhớ là ngươi biết nấu
ăn, đúng không?"
Trước khi thành thân, Cố Đình Viễn rất ân cần, thường thường
nấu ăn cho Bảo Nha Nhi của bà. Cũng không thể nói là không biết
sau khi thành thân được?
"Đúng, lúc về con sẽ nấu cho Bảo Âm, nương yên tâm." Cố
Đình Viễn lập tức bảo đảm nói.
Đỗ Kim Hoa không quá lo lắng, nàng có Lan Lan là thần báo
bên tai, biết cô gia không bạc đãi khuê nữ của mình. Gật gật đầu,
hòa ái nói: "Ta yên tâm ngươi, ngươi là một đứa trẻ tốt. Hai con
gà đâu, các ngươi mỗi người một con đều bồi bổ."
Cố Đình Viễn vội nói: "Vãn bối không cần, cơ thể vãn bối
cường tráng, cho Bảo Âm bồi bổ."
Sẽ không bao giờ để giống kiếp trước.
Cố Đình Viễn nhớ tới kiếp trước, hắn cùng với Bảo Âm về nhà
ăn tết, nhạc mẫu cho bọn họ gà mái, hắn nói: "Cho Bảo Âm bồi
bổ là được, vãn bối húp miếng canh liền thỏa mãn."
Nói xong thì lập tức nhận được ánh mắt bất thiện của nhạc
mẫu: "Gà mái dùng để nấu canh bồi bổ người, ngươi uống mất
canh thì Bảo Nha Nhi của ta uống gì?"
Hắn vội vàng đổi giọng: "Vãn bối ăn thịt! Bảo Âm ăn canh!"
Nhưng ánh mắt nhạc mẫu lại càng không tốt: "Cố Đình Viễn,
ngươi có ý gì? Khuê nữ ta gả cho ngươi, làm trâu ngựa cho
ngươi, ngươi ăn thịt nàng ăn canh? Ngươi có phải cảm thấy mình
làm quan rồi cho nên có thể tùy ý bắt nạt chúng ta không?"
Dọa hắn cảm thấy lạnh run trong gió thu, cứ thế mà chảy đầy
đầu mồ hôi, khó khăn lắm mới vượt qua lúc đó.
"Sao lại không cần?" Đỗ Kim Hoa dò xét hắn trên dưới, lông
mày nhăn lên: "Ta thấy ngươi cũng gầy. Ăn đi, ngươi cùng Bảo
Nha Nhi ăn. Bao giờ ăn xong thì ta sẽ kêu nhị ca của các ngươi
mang đến tiếp."
Thật xa, chỉ vì hai con gà mà để Trần Nhị Lang chạy đến kinh
thành một chuyến sao? Nhưng Cố Đình Viễn biết nhạc mẫu là
người thương con, vội nói: "Vâng, đa tạ nương quan tâm."
Lại lưu luyến không rời, nhưng vẫn phải biệt ly. Trần Bảo Âm
rời khỏi ngực Đỗ Kim Hoa, muốn đi, nương lại trở nên dễ thân
cận, nàng vành mắt đỏ lên, nói: "Nương, người nhớ con."
"Nhớ ngươi làm gì." Đỗ Kim Hoa rũ khuôn mặt: "Ngươi làm
chuyện đứng đắn đi!"
Chuyện đứng đắn gì? Đỗ Kim Hoa cũng đã nói tám trăm lần,
muốn nàng nhanh chóng mang thai hài tử.
Trần Bảo Âm bĩu môi, cảm xúc ly biệt phai nhạt hơn phân nửa,
nói: "Biết rồi, không quên được."
Nói chuyện, trong lòng lại nhớ về đại tẩu, đại tẩu vẫn không
mang thai. Cơ thể của nàng và đại ca cũng không tệ, cũng có thể
là do duyên phận chưa đến.
Trần Bảo Âm cũng không biết khuyên như thế nào, dứt khoát
kéo Lan Lan qua, nhìn sang nói: "Đại ca đại tẩu, ta sẽ chiếu cố
Lan Lan tốt."
Tiền Bích Hà vội nói: "Bảo Nha Nhi, ta đưa Lan Lan đi qua, là
để nàng phụng dưỡng ngươi, ngươi cũng đừng nuông chiều lấy
nàng. Ngươi cứ sai sử con nha đầu này là được." Lan Lan nghe
vậy thì gục đầu xuống. Trần Bảo Âm nắm chặt tay Lan Lan, cười
nói: "Tất nhiên nếu đại tẩu không đau lòng, vậy ta liền có thể
nhiệt tình sai sử."