Hỉ công công thở dài, trên mặt lộ ra lo âu và lo lắng: "Hoàng
Thượng nhìn ở trong mắt, cấp bách ở trong lòng. Hơn nữa, nhớ
tới lần trước phu nhân chọc cho nương nương thoải mái, đặc biệt
mời phu nhân tới?"
"Không dám nhận." Trần Bảo Âm vội nói, lộ ra mấy phần lo
nghĩ cùng thấp thỏm: "Ta chỉ là một phụ nhân thô bỉ, nếu như
không thể dỗ được nương nương thì phải làm sao?"
Hỉ công công nhân tiện nói: "Phu nhân không cần quá khiêm
tốn, Hoàng Thượng phân phó việc phải làm thì cứ dụng tâm đi
làm là được, nếu không chẳng lẽ còn có thể mời phu nhân sao?"
Lời này khiến Trần Bảo Âm không biết nên nói tiếp như thế
nào.
Nàng nghĩ thầm, nhìn qua thì thấy Hỉ công công hoà hợp êm
thấm, thực ra người này nói chuyện cũng khiến giọt nước không
lọt.
"Dụng tâm " Hai chữ này làm cho bên trong lòng người e ngại.
Như thế nào thì được xem như dụng tâm? Sợ là Hoàng hậu
nương nương cởi mở thì mới gọi dụng tâm.
"Đa tạ Hỉ công công đề điểm." Nàng cúi đầu nói tạ.
Hỉ công công liếc nhìn nàng một cái, cười híp mắt, lại biến
thành bộ dáng vui vẻ: "Phu nhân khách khí. Có thể được Hoàng
Thượng coi trọng là phúc phận của phu nhân. Làm xong việc này,
Hoàng Thượng nhất định có ban thưởng."
"Vâng." Trần Bảo Âm đáp lời.
Xe ngựa chạy vào trong cung, Trần Bảo Âm lại tiến vào quần
thể trong cung lần nữa. Nàng thuận theo rủ mắt xuống, dưới sự
hướng dẫn của Hỉ công công đi vào Diên Xuân Cung.
"Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."
"Bái kiến nương nương, nương nương vạn an."
Bên trong Diên Xuân cung, bỗng nhiên Hoàng Thượng ở đây.
Một tay đỡ cánh tay hoàng hậu, đang ở trong điện chậm rãi đi lại.
Hắn nhìn lại một chút, nói: "Bình thân."
Tiếp đó nói với hoàng hậu: "Lần trước thê tử Cố khanh tiến
cung, trẫm thấy ngươi có chút cao hứng, hôm nay liền triệu kiến
nàng, để nàng bồi ngươi nói một chút chuyện."
"Tội gì phải kêu người vào cung."
Chỉ nghe hoàng hậu thấp giọng, dường như oán trách: "Người
ta không khỏe, lỡ như hù dọa nàng thì phải làm sao?"
Hoàng Thượng nghe xong thì nhìn sang phía Trần Bảo Âm ở
một bên, hỏi: "Trần thị, ngươi thấy thế nào?"
Nàng nên nói, thần phụ sợ hãi hay nên nói, chỉ cần có thể dỗ
nương nương vui vẻ thì đã là vinh hạnh của thần. Nhưng nàng
suy tư phút chốc, không trả lời ngay. Ngẩng đầu nhìn về phía
Hoàng hậu nương nương, lại cúi đầu xuống, nói: "Nếu như nương
nương thứ lỗi, thần phụ tự nhiên sẽ sử dụng tất cả vốn liếng để
không phụ lòng nương nương."
Lời này vừa dứt, hoàng hậu sửng sốt một chút: "Phốc " bật
cười.
Hoàng Thượng chỉ chỉ nàng, nói: "Trẫm vốn nên khiển trách
ngươi lớn mật. Nhưng nếu hoàng hậu cười thì sẽ tha thứ cho
ngươi vô tội."
"Tạ Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm nói.
Ngồi ở Diên Xuân cung rất lâu, Hoàng Thượng còn có công vụ
phải làm, nói nhỏ cùng hoàng hậu vài câu, liền nhấc chân đi.
"Cung tiễn Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm và các cung nhân
trong điện hành lễ.
Chờ Hoàng Thượng đi không còn thấy hình bóng, hoàng hậu
được cung nhân đỡ ngồi ở trên giường, nhìn qua Trần Bảo Âm.
Mấy tháng không thấy, thân hình của nàng cồng kềnh hơn rất
nhiều, gương mặt cũng mượt mà chút, chỉ là không phải nở nang
mà giống như sưng lên.
Hai con ngươi của nàng có vẻ mỏi mệt, nhìn về phía Trần Bảo
Âm nói: "Ngồi đi."
"Đa tạ nương nương." Trần Bảo Âm nói.
Cung nhân chuyển cái ghế đến, Trần Bảo Âm quy quy củ củ
ngồi, ân cần nói: "Nương nương có tốt không? Kể từ lần trước
nhìn thấy phượng nhan, trong lòng dân phụ vẫn luôn nhớ nương
nương. Mỗi lần ăn gà nướng, đều biết cùng ngoại tử cúi đầu bái
về phía Diên Xuân cung."
"Phốc!" Hoàng hậu cười ra tiếng, gương mặt vốn sưng vù mỏi
mệt đã có chút tươi sáng trong nháy mắt. Những cung nhân hầu
cận đều cảm khái, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười ở trên mặt
nương nương? Trịnh ma ma cảm kích trong nội tâm, tự đi pha trà,
lấy điểm tâm.
"Ngươi nói xem ngươi đã ăn bao nhiêu con gà quay rồi?"