Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 440

Có không ít người đi đường, thế nhưng giống như là cô gái
này không nhìn thấy, một đường liền đâm vào trong ngực của Cố
Đình Viễn: "Cứu mạng! Công tử cứu mạng!"
Cố Đình Viễn nhíu mày, hoàn toàn không thay người, vẫn là cô
gái lần trước.
"Tiện nhân, ngươi chạy đi đâu?" Vẫn là người đàn ông xấu xí
lần trước, cố hết sức chạy tới, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn:
"Không phải lão tử đã nói rồi sao, đừng để lão tử gặp lại ngươi,
nếu không thì không còn may mắn như lần trước đâu!"
Nữ tử đã chạy đến trước người Cố Đình Viễn: "Công tử, cứu
ta!"
"Nhà ta không có gì dư thừa, tay trói gà không chặt, sợ là
không cứu được cô nương."
Cố Đình Viễn tránh sang một bên: "Cô nương vẫn nên cầu xin
cao nhân khác thôi."
"Công tử..."
Thấy hắn nhấc chân rời đi, cô gái kia không khỏi trợn mắt hốc
mồm, không biết nên tiếp tục diễn như thế nào.
Người đàn ông xấu xí cũng bất ngờ, tại sao vẫn không thuận
lợi chứ?
Hắn chạy chậm một chút, cho cô gái thời gian suy tính, cô gái
kia lập tức ngã rạp trên đất, khóc ồ lên: "Số ta khổ quá!"
Lúc nằm xuống vừa vặn quay về phía Cố Đình Viễn, đưa tay
bắt được vạt áo hắn.
"Ngươi đừng đụng ta!" Cố Đình Viễn biến sắc, lập tức bắt được
vạt áo, kéo lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là áo mà nương tử may
cho ta, nếu hỏng thì ngươi không bồi thường nổi!"
Cô gái khóc một trận, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng
cứng lại một chút. Không chờ nàng ta nghĩ ra kế sách ứng biến,
Cố Đình Viễn đã kêu một tiếng, rút chân rời đi.
Chỉ trong thời gian một nháy mắt, người đã đi xa, biến mất ở
biên giới đám người.
"Tiện nhân, còn không đi theo ta!"
Cũng phải hoàn thành hí kịch, người đàn ông xấu xí đi tới,
nắm tóc của cô gái.
Nữ tử ô ô yết khóc, không tiếp tục phản kháng, đi theo nam
tử.
Cố Đình Viễn ở nơi xa nhìn, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Xem ra quả nhiên hắn đoán không sai, đích thật là cố ý nhắm
vào hắn.
Thu tầm mắt lại, nhanh chân về nhà.
Hắn không kể lại chuyện hôm nay cho Bảo Âm, thời gian bị trì
hoãn trên đường cũng không dài, hắn chỉ nói là xếp hàng mua
bánh thịt mất một lúc.
Lúc bị Hoàng Thượng triệu kiến một lần nữa, hắn tố cáo.
"Hoàng Thượng, thần muốn đổi thưởng."
Hắn quỳ trên mặt đất nói.
Hoàng Thượng rất kinh ngạc: "Hả? Ngươi muốn đổi sang bao
nhiêu bạc?"
Trong lòng có tính toán, hắn đã tiết kiệm được ba lần nhận
thưởng, nhiều nhất là hắn sẽ được 200 lượng.
Bây giờ quốc khố căng thẳng, kim khố của Hoàng Thượng
cũng không có bao nhiêu bạc.
Nếu không phải mặt mũi của hoàng hậu, thì ngay cả 200
lượng Hoàng Thượng cũng không cho, nhiều nhất là thưởng bức
chữ.
"Thần không muốn đổi sang bạc." Cố Đình Viễn.
Hoàng Thượng nhíu mày: "Ngươi mua trạch viện sao?"
"Vẫn chưa."
Cố Đình Viễn nói: "Nhưng bây giờ có chuyện càng khẩn cấp
hơn cần thần làm."
"Nói nghe một chút." Hoàng thượng có hứng thú.
Cố Đình Viễn chuyển động tâm tư, ngón tay cắn chặt đá cẩm
thạch trên mặt đất, dùng tiếng nói còn trầm hơn so với lúc trước,
nói: "Khẩn cầu Hoàng Thượng cho phép thần trả thù."
Nói gì vậy?
Hoàng Thượng kinh ngạc không thôi, thậm chí không khỏi
nhích gần hơn về phía long ỷ, con mắt sắc bén mà đảo qua
khoảng cách giữa hai người, cho là Cố Đình Viễn muốn thí quân.
Nhưng Cố Đình Viễn thành thành thật thật quỳ gối ở phía
trước long án, cũng không có ý tứ khởi bạo, mới nheo mắt lại nói:
"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn trả thù ai?"
"Phùng Văn Bính!" Giọng nói của Cố Đình Viễn lạnh lùng.
Hoàng Thượng nhíu mày: "Hắn thì thế nào?"
Cố Đình Viễn kể lại chuyện mình gặp trong hai lần lại, cuối
cùng hắn nói: "Thần cũng không có chứng cứ, nhưng thần chưa
từng từng gây thù hằn, thần không biết sẽ còn ai làm như thế."
Hắn hoài nghi Phùng Văn Bính, nhưng hắn không có chứng cớ
xác thực.
Tìm chứng cứ, trả thù được, không phải chuyện mà Cố Đình
Viễn không thể làm được.
Nhưng mà, sau đó thì sao?
Địch ý nhà họ Phùng thì đúng là phiền phức.
Trong điện yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment