"Cám ơn phu nhân." Trần Bảo Âm đứng dậy, ngẩng đầu liền
nhìn thấy hoàng hậu y phục đơn giản ngồi trên nhuyễn tháp.
Nàng lập tức nhận ra hoàng hậu đã thay đổi. Hoàng hậu đẫy
đà, đôi má mềm mại trắng trẻo, không sưng húp mà hồng hào
khỏe mạnh.
Thần thái của hoàng hậu cũng khác. Trước kia nàng ấy là một
nữ nhân dịu dàng như gió xuân, nhưng gió xuân dịu dàng cũng
có chút lạnh lẽo. Mà bây giờ hoàng hậu bình tĩnh thong dong,
không biết có phải là bởi vì làm mẫu thân không.
"Thấy nương nương bình an, thần thiếp vui mừng khôn tả."
Trần Bảo Âm chân thành nói.
Hoàng hậu mím môi khẽ gật đầu: "Ngươi có lòng rồi."
Nàng ấy xem ra rất tốt, Trần Bảo Âm không biết tại sao hoàng
đế lại triệu mình vào cung. Tuy nhiên, nếu đã đến hầu hạ hoàng
hậu trò chuyện nàng sẽ không quên chức trách của mình.
"Không biết tiểu điện hạ có được an khang không? Thần thiếp
còn chưa thỉnh an điện hạ." Trần Bảo Âm lại nói.
Hoàng hậu trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Nhờ phúc
cùa Bảo Âm, hoàng nhi rất tốt, vừa mới ngủ, ma ma vừa mới ôm
đi."
Trần Bảo Âm lại nói: "Nương nương đối với thần thiếp rất tốt,
nhưng thần thiếp không có sở trường gì, muốn báo đáp nương
nương cũng không thể làm gì được. Lúc ở nhà, thần thiếp cùng tỷ
tỷ đã may một số quần áo, giày mũ, coi như là tâm ý của thần
thiếp với nương nương và tiểu điện hạ."
"Thật sao?" Hoàng hậu có chút kinh ngạc, hỏi cung nhân bên
cạnh: "Đồ vật đâu? Mau mang tới cho ta xem."
Cung nhân đáp: "Vâng, thưa nương nương."
Không lâu sau, cung nhân ôm một bao y phục đi tới.
Bao y phục cũng không nhỏ, bên trong có khăn tay cho hoàng
hậu, giày vớ mềm, quần áo cho tiểu công chúa, mũ hổ, giày hổ.
"Thật là tinh xảo." Hoàng hậu nhìn thấy, khuôn mặt trở nên
tươi cười: "Ngươi thật có lòng."
Trần Bảo Âm nói: "Nương nương không chê là tốt rồi."
Trong cung đương nhiên không thiếu đồ dùng cho hoàng hậu
và tiểu công chúa, đừng nói nội vụ cục chuẩn bị tất cả đầy đủ,
ngay cả nhà mẹ ruột của hoàng hậu cũng đã chuẩn bị rất nhiều,
căn bản là dùng không hết.
Nhưng mà, hoàng hậu rất vui khi thấy những thứ này. Nàng ấy
rất thích phu thê Trần Bảo Âm mà bọn họ cũng không làm nàng
ấy thất vọng, đã chân thành báo đáp nàng ấy.
Hai người trò chuyện một lúc, chủ đề lần này không chỉ giới
hạn chuyện phu thê Trần Bảo Âm mà còn về cuộc sống trong dân
gian.
Hoàng hậu rất tò mò: "Khi ngươi ở nông thôn, có thể thấy
được dân chúng nuôi hài tử như thế nào không?"
Nàng ấy là hoàng hậu, con của nàng ấy là công chúa tôn quý,
không ai dám lãnh đạm với con của nàng ấy. Nhưng bây giờ
hoàng hậu đã làm mẫu thân, so với trước kia đã có chút khác
biệt, nàng ấy lo lắng hài tử được nuôi dưỡng quá tốt sẽ không
sống lâu, nghe nói có một tiện danh sẽ dễ nuôi hơn, cho nên rất
muốn biết thêm.
Trần Bảo Âm cũng không biết nhiều. Nhưng trong nhà nàng,
một chất nữ, hai chất tử, và một nhóm chất tử chất nữ khác chi
khác phái, nàng cũng có thể nói được vài câu.
Hoàng hậu lắng nghe, chậm rãi gật đầu: "Ồ. Có cách này
sao?"
Nói hồi lâu, Trịnh ma ma xong việc trở về, nghiêm mặt nói: "
Nương nương, người cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm."
Trần Bảo Âm vội vàng đứng dậy: "Trịnh ma ma an hảo."
Bà Trịnh nhìn nàng, đáp lễ lại.
"Được." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh phu nhân,
hoàng hậu bất đắc dĩ kết thúc lần diện kiến này "Ngày khác bản
cung lại triệu ngươi vào nói chuyện. ."
Trần Bảo Âm trả lời: "Vâng, thưa nương nương."
Hoàng hậu liếc nhìn bọc đồ bên cạnh nói: "Người đâu, ban
thưởng cho Cố phu nhân năm lượng bạc."
Trần Bảo Âm lần đầu tiên vào cung đã được hoàng hậu ban
thưởng năm lạng bạc. Lần này, hoàng hậu vẫn chỉ thưởng cho
nàng năm lượng, không phải không thích nàng, ngược lại là rất
thích Trần Bảo Âm.
Sự ưu ái này thể hiện khi thời điểm cuối năm sắp đến,
"Hỉ công công?" Vào ngày này, Trần Bảo Âm ra mở cửa sân,
nhìn thấy Hỉ công công đứng ở ngoài, không khỏi ngạc nhiên nói:
"Ngài sao lại tới đây? Mau mời vào trong."