Chính nhờ hoàng hậu triệu kiến ban thưởng mới khiến tình
cảnh của nàng trở nên tốt hơn. Không ai nói tới xuất thân của
nàng nữa, cũng không ai cố ý đãi yến tiệc để chế nhạo nàng nữa,
tất cả đều rất khách khí, đối xử với nàng càng thêm nhã nhặn.
Trần Bảo Âm rất cam kích hoàng hậu, nếu hoàng hậu cần
nàng dốc hết tài sản để thể hiện tâm ý, nàng cũng sẵn lòng.
Nhưng nàng biết hoàng hậu không cần tới, cho nên nàng nghiêm
túc khâu vá để tỏ lòng thành kính.
"Phụ thân, nương, chúng con về rồi!"
Xe ngựa chạy vào Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nhanh chóng
nhảy ra khỏi xe, chạy vào tiểu viện trong hàng rào.
Trong gian nhà chính, người Trần gia nghe thấy động tĩnh đều
đi ra, Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm Đỗ Kim Hoa đang mặc một
chiếc áo bông mới màu xanh đậm, vội vàng chạy tới: "Nương!!"
Nàng rất nhớ Đồ Kim Hoa!
Đỗ Kim Hoa vừa nhìn thấy nàng đã không còn để ý tơi ai khác
nữa, chạy tới cầm lấy tay nàng: "Bảo Nha!" Bàn tay thô ráp sờ lên
mặt, lên đầu của nàng, xoa xoa cánh tay cùng eo của nàng: "Bảo
Nha, con!
"Nương, con rát nhớ nương!" Trần Bảo Âm ôm nương, vặn
vẹo: "Nương có nhớ con không? Có nhớ không?"
Thấy bộ dạng không trang trọng của nàng, Đỗ Kim Hoa không
khỏi vỗ về cô: "Đừng có làm loạn! Đã gả cho người ta rồi, còn coi
mình là tiểu cô nương à? Đứng thẳng lên cho nương."
Trần Bảo Âm bĩu môi, sau đó vui vẻ đứng lên bên cạnh bà, dài
giọng nói: "Nương còn chưa nói, nhớ con không?"
"Sao có thể không nhớ?" Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, cảm
thấy nàng hỏi bậy bạ, nắm lấy bàn tay không mấy ấm áp của
nàng kéo vào phòng,"Nào, đi vào nhà nói chuyện."
Trần Bảo Âm lúc này mới nhớ tới những người khác, quay đầu
nhìn về phía sau.
Cố Đình Viễn đã trả tiền cho xa phu cho ông ta quay về. Trần
Đại Lang và Trần Nhị Lang đang chuyển đồ tết vào nhà, Lan Lan
lao vào vòng tay của Tiền Bích Hà, Kim Lai và Ngân Lai đến vây
quanh nàng, Tôn Ngũ Nương và Cố Thư Dung đang nói chuyện.
Nàng đảo mắt, đi vào phòng bên cạnh Đỗ Kim Hoa, nói:
"Nương, con đói."
"Trong nhà có cơm có mì, có thể để con đói sao?" Đỗ Kim Hoa
nói: "Muốn ăn cái gì nói với đại tẩu con."
Trần Bảo Âm nghĩ nghĩ, cũng không muốn ăn gì, nũng nịu nói:
"Con đau đầu, nương xoa đầu cho con."
Đỗ Kim Hoa lập tức đau lòng, ngồi xe ngựa một quãng đường
dài vừa lạnh vừa mệt, có bị ốm không? Bà vội vàng nói: "Lại đây,
gối lên đùi nương."
Trần Bảo Âm nằm lên đùi nương, thoải mái nheo mắt.
Trong lòng nương thật là ấm áp.
Hai mẹ con đã mấy tháng không gặp, rất nhớ nhau, không
tranh cãi chuyện gì nữa.
Nhưng đến tối, lời cần nói cũng đã nói, cơn cũng đã ăn xong,
Đỗ Kim Hoa kéo nữ nhi vào phòng, thì thầm: "Con có thai à?"
Trần Bảo Âm biết ngay ý bà nhắc tới chuyện gì, nàng bĩu môi:
"Con không muốn nói chuyện này."
"Bốp!" Đỗ Kim Hoa vỗ vào chân nàng một cái: "Không muốn
thì không nói sao?"
Bà kéo nữ nhi lại giáo huấn một trận.
Là một thê tử, bổn phận quan trọng nhất là vượng phu ích tử.
Thiếu đi bên nào cũng không được, đều không phải là một thê tử
tốt.
Ngày bình thường nàng ở cùng Cố Đình Viễn nặng nhẹ thế nào
cũng được, Đỗ Kim Hoa đều nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ,
miễn là người chịu thiệt thòi cũng không phải là nữ nhi của bà.
Nhưng mà, nếu Bảo Nha không có hài tử, mọi người sẽ cười nhạo
nàng, khiến nàng không thể ngóc đầu lên được!
"Cố gia đơn chiếc chỉ có duy nhất một nam nhân, con đã gả
cho Cố Đình Viễn, liền phải gánh vác trách nhiệm, vì Cố gia khai
chi tán diệp." Đỗ kim hoa tận tình khuyên bảo nói " Cố Đình Viễn
nhất định sẽ cảm kích con, đời này sẽ không làm chuyện có lỗi
với con, nếu như nó có làm như vậy, cũng nói không có lý!"
Trần Bảo Âm im lặng lắng nghe. Sao hiểu không hiểu những
lời này chứ?
Nhưng nàng không muốn nghe lời đó từ miệng Đỗ Kim Hoa.