Tại sao lại khó như vậy? Cho dù đó là tìm một nhà khá giả hay
nói với đệ đệ và Bảo Âm mình không muốn kết hôn, đều khó như
vậy. Khó đến mức khiến người bực bội, sầu lo, đêm không thể
nào yên giấc.
Qua năm mới trở về kinh thành, nàng ấy cũng không tiếp tục
giấu diếm được nữa!
Nàng ấy sẽ nói thật với Bảo Âm, muốn nghe một quyết định.
Cuộc sống như vậy nàng ấy thấy cũng đủ rồi, sống chết gì nàng
ấy cũng phải nghe một quyết định!
Cố Thư Dung dự định như vậy. Nhưng mà, không cần đợi đến
lúc về kinh thành, nàng ấy đã nhận được tin chính xác rồi.
Trong dịp tết này, có rất nhiều người đến nhà chúc Tết. Lão cô
nương hai mươi tám tuổi là một kỳ quan trong mắt mọi người.
Nếu nàng ấy sinh ra xấu xí, tàn tật, không gả đi được thì thôi
đi. Nhưng nàng ấy dung mạo không tệ, lại có một người đệ đệ
làm quan, lại không gả đi được! Sau lưng thì bàn tán về nàng ấy,
trước mặt lại tỏ vẻ quan tâm nàng ấy, nhìn thấy vẻ mặt lo ắng ấy
khiến Cố Thư Dung khó chịu mà cáu kỉnh, dần dần không giữ
được phong thái đàng hoàng.
"Ai nói tỷ tỷ nhà ta phải lấy chồng?" Đúng lúc này, một giọng
nói lanh lảnh vang lên, Trần Bảo Âm đứng dậy.
Nghe lời này, Cố Thư Dung khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn
qua.
Nhóm bà thím trong phòng cũng nhìn Trần Bảo Âm, nói với vẻ
không tán thành: "Bảo Nha, cháu nói vậy là có ý gì?"
Chẳng lẽ nàng sẽ không cho Cố Thư Dung kết hôn? Chuyện
này sao có thể được?
Trần Bảo Âm nói: "Tỷ tỷ nhà ta nhân phẩm tốt như vậy, nếu
tìm được một gia đình phù hợp, chúng tôi đương nhiên nở mày
nở mặt gả tỷ ấy đi. Nhưng nếu không có người phù hợp, Cố Đình
Viễn nhà ta là một quan viên lão gia chẳng lẽ không nuôi nổi tỷ
tỷ?"
Theo bản năng, Cố Thư Dung thẳng lưng, nhìn chằm chằm
Trần Bảo Âm không chớp mắt, trong lòng tràn đầy phấn khích.
Tôi chỉ nghe những người khác nói: "Bảo Nha, ngươi nói vậy
không được."
"Sao có thể không tìm được người phù hợp? Nếu chịu tìm sẽ
có thể tìm thấy."
"Yêu cầu thấp hơn một chút, đang có rất nhiều người đang
chờ Tiểu Dung chọn."
"Cháu được gả cho lang quân như ý, sao không hi vọng đại cô
tỷ tìm được người tốt chứ? Còn muốn người ta cả đời làm lão cô
bà, đúng là nói nhảm!"
Một đám người vây quanh Trần Bảo Âm thi nhau giáo huấn.
Cố Thư Dung cảm thấy lo lắng, nhưng nàng ấy còn chưa kịp
mở miệng, đã nghe thấy Trần Bảo Âm bĩu môi đáp lại: " Lão cô
bà thì thế nào? Nhà chúng ta vẫn nuôi cơm được, kết hôn hay
không cũng phải ăn? Ăn cơm của Cố gia với ăn cơm nhà người ta
khác nhau chỗ nào?"
Quá khác nhau ấy chứ!
Nhóm bà thím đều kích động, Lão cô bà thế nào: "Có nam
nhân và không có nam nhân có thể giống nhau sao?"
"Đúng vậy, có người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh dù sao
cũng tốt hơn."
"Bảo Nha, dù ngươi nói dễ nghe đi nữa, về sau ngươi có nam
nhân có hài tử, ngươi còn bao nhiêu tâm tư chăm sóc cho Tiểu
Dung?"
Trần Bảo Âm nói: "Cho dù ta có tệ thế nào cũng hơn nam
nhân bình thường!"
Đối phương nhiều người thì sao? Nàng xưa nay không sợ trời
không sợ đất, chỉ sợ nương không thương nàng. Đấu võ mồm
kiểu này đã là gì chứ?
"Cố tỷ tỷ nuôi nấng A Viễn lớn không, có ơn với A Viễn và ta,
chúng ta kính trọng tỷ ấy!"
"Tỷ ấy lạnh, chúng ta đem thêm áo. Tỷ ấy nóng, chúng tôi
quạt cho tỷ ấy."
"Có nam nhân tốt, chúng ta mới gả tỷ tỷ đi. Nếu không có
người thanh bạch, không bằng cứ sống với chúng ta!"
Nàng mồm miệng rõ ràng, ngôn ngữ lanh lợi, mồm mép như
nổ đậu, một đám trưởng bối thân thích đều nói không lại nàng.
Mặc dù không đồng ý với những gì nàng nói, nhưng lại không thể
phản bác.
"Không hổ là phu nhân quan trạng nguyên, rất biết nói
chuyện."
"Nếu không làm sao có thể gả cho quan trạng nguyên được
chứ?"
Đám người nói vài câu lời xã giao, rồi lần lượt rời đi.