"Không tin!" Bọn nhỏ vây quanh nàng, từng khuôn mặt hưng
phấn ngẩng lên: "Tiên sinh và Cố tiên sinh đến kinh thành lâu
như vậy, nhất định có chuyện mới."
"Ta bện cho tiên sinh một con thỏ nhỏ, tiên sinh kể chuyện cho
chúng ta nha?"
Trần Bảo Âm bị quấn quýt không chịu nổi, lại lấy làm kiêu
ngạo khi bọn nhỏ thích nàng, giả vờ suy nghĩ, sau đó nói: "Được
rồi, chỉ kể cho các ngươi một chuyện này thôi."
Năm ngoái cả nhà Vĩnh Ninh bá phủ bị lưu đày, có thể kể cho
bọn chúng nghe một chút.
Bên này, Trần Bảo Âm trôi qua như cá gặp nước, tự tại vô
cùng. Bên kia, Cố Thư Dung đang bị người quấy rầy.
"Tỷ tỷ trạng nguyên" bà mai xưng hô như thế: "Ta nói con trai
gia đình này nha, phải gọi là "trời cao tác hợp" với cô nương, Cô
nương nghe lời ta, không còn ai tốt hơn nữa đâu."
Người nọ chưa từng cưới vợ, tuổi tác tương đương với nàng,
gia cảnh giàu có, cũng là người cần cù chịu khó. Không tật không
mù, là nhân tài số một, nghe thấy có tốt hay không?
Cố Thư Dung không tin theo bản năng. Người tốt như vậy, sao
còn độc thân?
"Chỉ có một điểm không tốt, lão bà tử ta là người trung thực,
sẽ không gạt cô nương. Hắn ta có một đứa con riêng." Bà mối lại
nói,"Nhưng đứa con riêng này cũng không được Triệu lão gia yêu
thích, ngày sau cô nương sinh cho hắn một đứa nhỏ, đứa con
riêng kia chỉ là chân chạy việc vặt, không chiếm được chút lợi ích
nào."
Nghe được câu này, sắc mặt Cố Thư Dung lập tức trùng
xuống: "Họ Triệu?"
"Không sai, nhà họ Triệu này, còn có quan hệ sâu xa với thân
gia của cô nương, lão thái thái Triệu gia kia rất thích đệ muội của
cô nương, còn muốn nhận làm nữ nhi." Bà mối vui vẻ ra mặt: "Đệ
muội cô nương cũng coi trọng người ta..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Thư Dung cắt ngang: "Đi ra ngoài!"
Bà mối sửng sốt, nói: "Cố cô nương..."
"Đừng để ta nói lần thứ hai!" Cố Thư Dung chỉ vào cửa, vẻ
mặt khó có thể nhẫn nại: "Đi ra ngoài!"
"Ai." Bà mối đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa, miệng còn nói:
"Cố cô nương, lão bà tử không phải nói trái lương tâm đâu, Triệu
lão gia kia khi còn trẻ là thứ hỗn trướng, nhưng bây giờ không
phải hắn đã thay đổi rồi sao? Đều nói lãng tử quay đầu quý hơn
vàng, cô nương tuổi cũng lớn rồi..."
"Cút ra ngoài!" Cố Thư Dung không thể nhịn được nữa, đứng
dậy, cầm lấy cây chổi dựng thẳng bên tường: "Ra ngoài!"
Bà mối biết khuyên không được, vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Thư Dung cầm chổi đứng ở cửa, tức giận đến mức thở hổn
hển. Nàng lường trước là có người không biết xấu hổ, nhưng
không ngờ được có người không biết liêm sỉ như vậy.
Triệu Văn Khúc, hắn thì tính là cái gì?! Mười dặm quanh đây,
xa gần có ai không biết đại danh của hắn? Lại giới thiệu cái loại
người cho nàng, có thể thấy được địa vị của nàng ở trong lòng
người khác như thế nào. Nàng vừa tức giận, vừa buồn bã, nắm
chặt chổi, rơi lệ đứng lên.
Đợi đến khi Trần Bảo Âm về nhà mới biết chuyện này, nhất
thời mắng chửi bà mối một trận!
Nàng và Cố Đình Viễn đều biết, Triệu Văn Khúc không phải là
tên hỗn trướng thật sự, nhưng người bên ngoài nào biết? Ở trong
mắt người ngoài, hắn vẫn là một tên ác bá khốn kiếp!
"Khinh người quá đáng!" Nàng mắng một trận, không chỉ
không hả giận, ngược lại càng tức giận: "Ta đến cửa nhà bà ta
mắng!"
Làm mai loại người này với Cố Thư Dung, quả thực là chà đạp
người khác!
Cố Thư Dung giữ chặt nàng, nói: "Đừng đi." Truyền ra ngoài,
người mất mặt vẫn là nàng.
Hai mắt nàng rưng rưng, thật sự rất thương tâm, Trần Bảo Âm
thấy vậy đau lòng không thôi, cầm tay nàng nói: "Chúng ta về
kinh."
Thu dọn đồ đạc ngay lập tức và trở về.
"Việc này đừng nói với A Viễn." Cố Thư Dung dặn dò. Không
phải là chuyện to tát gì, nói ra chỉ khiến người ta tức giận, cần gì
phải làm như vậy?