Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 457

Cha mẹ ở trên trời có linh, nhất định phù hộ Bảo Âm, phù hộ
đứa nhỏ này!
"Còn chưa đầy hai tháng, không thể phô trương." Cố Thư
Dung nhắc lại những lưu ý nghe được từ nơi khác.
"Phải cẩn thận một chút, phòng ở phải quét dọn sạch sẽ, trên
mặt đất không thể có nước." Tầm mắt của nàng quét qua quét lại
khắp phòng, miệng lẩm bẩm.
"Đồ ăn phải bổ dưỡng, Bảo Âm bây giờ là hai người, đợi lát
nữa mua một con gà mái về để nấu canh." Nàng nhớ tới cái gì, lại
nhíu mày: "Bảo Âm nôn nghén, sợ là uống không được. Hay là
thêm một cái gì đó để khử mùi tanh?"
Ban đầu bởi vì chuyển nhà mà sinh ra hoảng loạn bất an,
thoáng cái đã biến mất - những người hầu kia có năng lực hơn
nữa, nàng cũng không thể yên tâm để bọn họ chăm sóc cho Bảo
Âm và hài tử. Chuyện này, phải để đích thân nàng chăm sóc!
Cố Thư Dung lập tức bận rộn.
Đầu tiên là dọn dẹp nhà cửa, những vật cản dễ dàng bị đập,
ngã, đụng phải đều thu lại. Còn có cả kéo, kim khâu, tất cả đều bị
mang đi.
"Sau này bảo Lan Lan xem cho muội nghe những lá thư kia."
Nàng nói: "Tốt mới cho muội đọc, xấu thì không cho."
Nàng đang mang thai, không thể tức giận, những lá thư độc
giả gửi tới, thường có một số ít làm cho nàng không thoải mái,
sao có thể để nàng tức giận?
Trần Bảo Âm còn chưa hoàn hồn sau tin tức mang thai, cả
người còn mơ hồ, chỉ thấy Cố Thư Dung đi thu dọn cái này, lẩm
bẩm cái kia, không khỏi buồn cười: "Tỷ tỷ, không sao."
"Muội đứng dậy làm gì? Mau ngồi xuống." Cố Thư Dung
nghiêm túc nói: "Ba tháng đầu là lúc đầu là thời kỳ thai nhi chưa
ổn định, muội nằm xuống cho ta."
Trần Bảo Âm bĩu môi, nhất quyết phản bác: "Cho dù muội nằm
rồi, nhưng nhỡ đâu giường sập thì sao? Chuyện gì cũng có thể
xảy ra."
"Câm miệng!" Cố Thư Dung trách mắng: "Không được nói
bậy."
Trần Bảo Âm không nói nữa nữa. Sờ vào cái bụng nhỏ có chút
thịt, cảm thấy thật kỳ diệu. Nàng thực sự mang thai sao?
Đỗ Kim Hoa nói với nàng nhiều lần, bảo nàng nhanh chóng
mang thai sinh con. Trần Bảo Âm không gấp, một là gấp cũng
không gấp được, nhìn đại tẩu thì biết, không phải muốn mang
thai là có thể mang. Thứ hai, bản thân nàng cũng chưa chuẩn bị
tâm lí để làm mẫu thân.
Nhưng con cái cứ đến như vậy. Khi kinh nguyệt không tới, Trần
Bảo Âm đã nghi ngờ, chỉ là không dám nghĩ, hóa ra nàng mang
thai thật.
"Không biết tính nết con thế nào? Giống nương hay giống cha
con? Nàng cúi đầu nhìn bụng, thì thầm.
"Con trông giống ai? Giống nương hay giống cha con?" Nàng
hỏi lại.
"Con là nam hài hay nữ hài đây?"
Đợi đến khi Cố Đình Viễn về đến nhà, Trần Bảo Âm đứng ở
trong sân, một tay nhẹ nhàng phủ lên bụng, ánh mắt vừa lóe
sáng vừa vui sướng nhìn hắn.
"A." Bước chân Cố Đình Viễn lúc này dừng lại.
Nhìn nàng, đôi môi giật giật, muốn hỏi lại không dám mở
miệng.
"Là như ta nghĩ sao?" Hắn chậm rãi đến gần nàng, ánh mắt
dừng lại trên bàn tay nàng đang phủ lên bụng, trong mắt tràn
đầy kinh hỉ.
Trần Bảo Âm cắn môi, sau đó mỉm cười, hai mắt cong cong,
gật đầu: "Vâng!"
"Ai da!" Cố Đình Viễn kinh hỉ, không biết nên nói cái gì cho
phải, nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay, khóe miệng nhếch lên:
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi."
Hắn và nàng có con!
Đời trước, bọn họ có một đứa con. Đời này, đứa trẻ ấy lại đến
một lần nữa!
Một đứa trẻ dung hợp cốt huyết của hai người bọn họ, đi tới
trần đời này. Chỉ nghĩ một chút thôi, đã làm cho người ta cảm
động trong lòng. Cố Đình Viễn không khỏi nghĩ, vẫn là An nhi
sao?
Đời trước, hắn và Bảo Âm có một đứa con trai, tên là An Nhi.
Nhưng đời này, thời gian mang thai không đúng, không biết có
phải thằng bé hay không?
Hắn vừa mong đợi lại vừa lo sợ.
"Đây chính là chuyện vui lớn!" Cố Thư Dung thấy hai người nói
xong rồi mới đi tới từ bên cạnh, trên mặt không nhịn được vui
mừng, dặn dò: "A Viễn, từ nay về sau, đệ không thể tùy hứng
nữa, không được chọc tức Bảo Âm. Nàng đang mang thai, tuyệt
đối không thể để nàng tức giận."

Bình Luận (0)
Comment