Phụ nữ mang thai, mấy tháng đầu rất quan trọng, thân thể
nàng mềm ớt, hắt hơi một cái cũng có thể đem làm rơi đứa trẻ.
Mặc dù biết thân thể Bảo Nha Nhi khỏe mạnh, nhưng Đỗ Kim Hoa
vẫn lo lắng.
"Không phải đều nói mấy tháng đầu không thể ra ngoài hay
sao?" Trần Bảo Âm nói.
Đỗ Kim Hoa nhìn nàng như kẻ ngốc: "Không thể nói ra bên
ngoài. Nương là người ngoài hả? Ta là mẫu thân của con!"
Trên đầu khuê nữ lại không có mẹ chồng, ai chiếu cố nàng ăn
uống đây? Đại cô tỷ của nàng sao? Chính mình còn là một cô
nương gia chưa lập gia đình, hiểu cái gì?
"Con làm mẹ rồi, vẫn rất là hồ đồ!" Đỗ Kim Hoa nhìn về phía
bụng Bảo Âm, quở trách nói.
Trần Bảo Âm vội vàng che bụng, nói: "Bảo Đản Nhi không cần
nghe bà ngoại nói bậy đâu."
"... Con gọi nó là gì?" Đỗ Kim Hoa một lời khó nói nhìn nàng
hỏi.
Trần Bảo Âm kiêu ngạo ưỡn ngực: "Bảo Đản Nhi! Bảo Nha Nhi
đẻ trứng, gọi là Bảo Đản Nhi!"
Đỗ Kim Hoa nhất thời giơ tay lên: "Con, con có đặt cái tên khó
nghe vậy sao!"
Ngay cả Trần Nhị Lang cũng ở phía sau cười ha ha, nói:
"Không hổ là người đọc sách! Quá trời dễ nghe!"
Lời này thuần túy là cười nhạo, Trần Bảo Âm quay đầu hừ với
hắn một tiếng, nói: "Dễ nghe, sao lại không dễ nghe? Hoàng hậu
nương nương cũng thích."
Ngày đầu tiên nàng khám bệnh, biết mang thai, Hoàng
Thượng và nương nương đều biết, cả hai rất vui mừng. Bởi vì tòa
nhà này là do bọn họ ban thưởng, có thể không vui sao?
Hỏi Cố Đình Viễn là đặt tên cho đứa nhỏ chưa, Cố Đình Viễn
nói đại danh còn chưa có, tiểu danh đã có. Vừa nói là Bảo Đản
Nhi, Hoàng hậu nhất thời cười nghiêng ngả.
"Hừ." Nghe nàng nói như vậy, Đỗ Kim Hoa không lên tiếng
nữa. Bà lại nói không dễ nghe, chẳng phải là đang bất kính
Hoàng hậu nương nương hay sao?
Vào nhà.
"Không biết người đến, cái gì cũng không chuẩn bị." Cố Thư
Dung áy náy nói.
Đỗ Kim Hoa nhìn nàng, lại nhìn trong nhà, trên mặt không lộ
ra dáng vẻ hớn hở, chỉ thản nhiên nói: "Là chúng ta đến đột ngột,
con đừng thấy lạ là được rồi."
Cố Thư Dung vội vàng nói: "Sao có thể chứ?"
Trong nhà có khách tới, Cố Thư Dung lập tức mang giỏ đi ra
ngoài mua đồ ăn.
Đỗ Kim Hoa bảo khuê nữ đi nghỉ ngơi, bà tự mình xắn tay áo
lên, rửa sạch một sọt rau quả mình mang đến, bảo nàng ăn dưa
chuột, mình thì đi giết gà, bà mang theo hai con gà tới đây.
Trần Bảo Âm vẫn nôn nghén, không muốn uống canh gà, từng
miếng từng miếng gặm dưa chuột, cười với bà: "Không phải
nương nói là không thể ăn đồ quá bổ hay sao, miễn cho hài nhi
quá lớn."
"Ngươi còn nói nữa." Đỗ Kim Hoa cứng mặt: "Con mua cho đại
tẩu những thứ đó làm cái gì, nàng cả ngày vụng trộm ăn, bụng
giống như thổi khí phồng lên, đến lúc sinh con thì không biết lớn
bao nhiêu đâu."
Trần Bảo Âm hoảng sợ, không nhịn được đứng lên: "A?"
Lan Lan cũng lo lắng không thôi: "Bà nội, mẹ con không khỏe
sao?"
Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, nói: "Sao lại không khỏe sao?
Được rồi. Nàng rất cao hứng, cả ngày sắc mặt hồng hào, nhìn
bụng giống như nhìn vàng bạc."
Lan Lan vẫn còn lo lắng.
"Mẹ con không có việc gì." Đỗ Kim Hoa tức giận nói: "Nàng có
thể có chuyện gì? Đến lúc này, bụng mới to ra một chút."
"Ừm." Lan Lan rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Nhớ tới thím hai,
hình như là bỗng nhiên có một ngày, bụng thím hai liền phồng
lên.
Trần Bảo Âm cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại, nói: "Thiếu
chút nữa con đã trở thành tội nhân."
"Mắc mớ gì tới ngươi?" Đỗ Kim Hoa không muốn khuê nữ gánh
vác trách nhiệm: "Bản thân nàng muốn ăn, ai cũng không ngăn
được, vả lại không trách được người khác."
Nàng nói chuyện quen không dễ nghe, Lan Lan đã sớm thành
thói quen, không lên tiếng, ngồi xổm ở một bên giúp bà nội rửa
rau.
Trần Nhị Lang đi dạo một vòng trở về, tán thưởng nói: "Bảo
Nha Nhi, nhà muội to thật đấy!"