"Ta nghe nói ngươi vào cung, xin học sĩ đại nhân cho nghỉ." Cố
Đình Viễn đón lấy nàng, nói.
Trần Bảo Âm không kịp chia sẻ tin tức tốt với hắn, vội vàng
nói: "Bên trong là Tào tiểu công gia, đa tạ hắn giúp đỡ."
Tào Huyễn vốn không có ý định đi ra ngoài. Nghe được thanh
âm của Cố Đình Viễn, vén rèm xe ra, lộ ra một gương mặt khiêu
khích.
"Đa tạ tiểu công gia? Trượng nghĩa ra tay." Cố Đình Viễn chắp
tay một cái.
Hơi quen mắt. Trí nhớ tốt như Tào Huyễn, lập tức nhớ lại, đây
hình là tên thư sinh bột hắn gặp ở Trần gia thôn lúc trước.
"Không cần cảm ơn." Hắn thu lại chân của mình, để rèm
buông xuống: "Lái xe!"
Xe ngựa nhanh chóng quay đầu, chạy ra khỏi con hẻm.
Cố Đình Viễn ôm lấy thê tử, nhìn theo xe ngựa chạy ra khỏi
tầm mắt mới đi vào nhà.
"Ta không cứu được người." Trần Bảo Âm kể đại khái cho hắn
nghe, cuối cùng nói: "Nhưng tiểu công gia đã đáp ứng sẽ chăm
sóc cho bà ở Bắc Cương."
"Hôm nào mời hắn uống rượu, cảm ơn hắn." Cố Đình Viễn nói.
Trần Bảo Âm gật đầu: "Được."
Bảo Đản Nhi vẫn đang chơi đùa. Thấy cha mẹ trở về, cao
hứng vô cùng, lập tức nhào vào trong ngực Trần Bảo Âm: "Mẫu
thân!"
Trần Bảo Âm ôm lấy bé. Ngửi mùi vị tươi mát trên thân thể
nhỏ bé mềm mại, nghĩ đến năm đó mình cũng lớn như vậy, mà
khi đó Hoắc thị còn rất trẻ, không nhịn được lại muốn rơi lệ.
Mấy gia đình bị kết án, rất nhanh đã thi án.
Trần Bảo Âm nghe tin tức, đợi đến ngày hôm đó, nàng để Bảo
Đản Nhi ở trong nhà, cầm túi tiền đi ra ngoài.
"Sai gia, cho phép ta nói với cố nhân một câu." Trần Bảo Âm
nhét ngân lượng cho người canh gác, sau đó nắm chặt cơ hội,
chạy đi cáo biệt Hoắc thị.
"Ngươi cầm lấy." Nàng nhét một cuộn ngân phiếu cho bà: "Lần
trước đi gấp gáp, quên đưa cho người."
Mặc dù là phục dịch, nhưng trong tay có chút tiền bạc, cũng
tốt hơn là không. Mang theo bên người, nói không chừng có thể
cứu mạng vào thời điểm quan trọng.
"Bảo Âm! Bảo Âm!"Bên cạnh, ai đó gọi nàng. Trần Bảo Âm
nhìn lại, là hai vị dưỡng huynh.
Nàng bình tĩnh, đi qua nói: "Đại công tử, Nhị công tử."
Không đợi bọn họ mở miệng, đã cho mỗi người năm mươi
lượng bạc.
Hai vị công tử Hầu phủ cầm năm mươi lượng bạc này, vẻ mặt
phức tạp. Nhưng Trần Bảo Âm không có tâm tư nói chuyện nhiều
với bọn họ, trở lại bên cạnh Hoắc thị.
"Người phải bảo trọng." Nàng chịu đựng nước mắt nói: "Bắc
Cương có người của mình, người nhất định phải chống đỡ đến
bên kia."
Hoắc thị nhìn nàng, thở dài.
Bà rút trâm cài tóc trên đầu, đưa qua nói: "Ngõ Bạch Thạch tại
thành Tây có người của ta, ta để lại đồ vật cho con, đây là tín
vật."
Trần Bảo Âm sửng sốt.
"Cầm đi." Hoắc thị nhét trâm cài cho nàng, ánh mắt trìu mến
lại không nỡ: "Kiếp này hẳn là sẽ không còn cơ hội tái ngộ. Con
phải bảo trọng."
Trần Bảo Âm nắm lấy cây trâm, hốc mắt nóng lên, cổ họng
nghẹn đến nói không nên lời.
"Được rồi, nói xong thì đi thôi." Sai dịch lại đây đuổi người.
Trần Bảo Âm không thể không lui về phía sau, trơ mắt nhìn
bọn họ đi xa. Nhìn thân hình gầy gò của Hoắc thị, thẳng tắp, từng
bước từng bước tiến về phía trước.
Nước mắt nàng rơi xuống, che miệng, khóc nấc lên.
Phía sau, một lồng ngực ấm áp dựa vào, ôm lấy nàng, là Cố
Đình Viễn.
Trần Bảo Âm cầm cây trâm, khóc lóc: "Chúng ta cùng đến ngõ
Bạch Thạch." Nàng muốn nhìn xem, Hoắc thị để lại cái gì cho
nàng?
"Được." Cố Đình Viễn đáp.
Hai người dựa theo địa chỉ Hoắc thị để lại, đi tìm người của bà.
Là người hầu trước kia của Hoắc thị, họ đã được đã thả ra ngoài,
là lương dân.
Nhìn thấy Trần Bảo Âm, người phụ nữ đưa một cái hộp gỗ tới,
nói: "Phu nhân để lại cho tiểu thư."
Trần Bảo Âm nhận lấy, ngồi lên xe ngựa, lập tức mở ra.
Chỉ thấy trong hộp gỗ là một xấp khế ước, một xấp ngân
phiếu, còn có trân châu ngọc thạch.
Nàng nhớ tới câu nói trước khi Hoắc thị rời đi: "Con ngốc như
vậy, ta thật sự lo lắng cho con."
Nước mắt tuôn rơi.