Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút buồn, đứng dậy
nói: "Thôi ta đi nấu ăn."
Không đợi Bảo Âm nói thêm, cầm theo giỏ rau, vội vàng rời đi.
Nàng ấy đã không còn là một tiểu cô nương nữa. Đã ba mươi
tuổi rồi, nói ra sẽ bị người cười chết. May mà, nàng ấy đã nghe
theo Bảo Âm, có người hỏi đều nói người đàn ông của nàng ấy đã
bạo bệnh qua đời từ rất sớm.
"Chao ôi." Nhìn gương mặt chính mình được phản chiếu trong
thau nước rữa rau, Cố Thư Dung không khỏi thở dài, duỗi tay
khuấy mặt nước.
A Viễn Và Bảo Âm chưa từng ghét bỏ nàng ấy. Hiện giờ nàng
ấy làm tổng quản gia, chăm sóc cho Bảo Đan, giống như những
gì nàng ấy mong muốn.
Vào năm ngoái, thật ra Bảo Âm đã tìm cho nàng ấy một mối
hôn sự tốt, nhưng Cố Thư Dung không có ý định này, cùng A Viễn
nói: "Tỷ không muốn gả chồng nữa."
Nàng đã đến cái tuổi này rồi, tái giá vào nhà người khác, sinh
con dưỡng cái, cảm thấy rất mệt mỏi.
"Các ngươi đừng thúc ép tỷ, nếu làm quá ta sẽ tìm được chết
!" Nàng ấy không ngại nói lời hung ác.
A Viễn và Bảo Âm lập tức sợ hãi, vội nói: "Tỷ tỷ, ngươi không
cần như thế."
"Tỷ tỷ, chúng ta chỉ mong tỷ có một cuộc sống tốt, làm sao lại
muốn ép buộc tỷ? Tỷ đừng nghĩ quẩn."
Cho đến tận bây giờ, Cố Thư Dung đã hạ quyết tâm. Đời này
của nàng ấy, chỉ có họ Cố.
Đảo mắt đã qua hai ngày.
Khi Cố Thư Dung đi mua đồ ăn, nghe thấy tiếng hô lớn vang
xa từ phố lớn, lập tức ánh mắt sáng lên, hỏi người bên cạnh: "Là
quân Trấn Bắc đã trở lại sao?"
"Chắc vậy." Người bên cạnh cũng rất kích động, cất bước chạy
về nơi đông người.
Cố Thư Dung nhanh chóng trả tiền, xách giỏ rau, bước từng
bước nhỏ đi đoạn đường dài, rất mau đã đến chỗ đông người.
Vài vị tướng quân đi đầu, binh lính đi phía sau, quân uy
nghiêm nghị, đằng đằng sát khí, làm cho người nhìn cảm giác an
tâm.
"Quân Trấn Bắc!" Trong đám người có tiếng hô lớn.
Cố Thư Dung cũng cảm thấy rất náo nhiệt, cố ý chen lên phía
trước, muốn nhìn thấy vị họ Trương kia.
Trước đoàn binh, có một người nam nhân cao lớn, ngồi ở trên
lưng ngựa, so vài vị tướng quân khác hắn ta lại cao hơn một cái
đầu,
Đầu hắn ta đội mũ sắt, trên người mặc áo giáo sắt, đôi tay
nắm cương ngựa, lười biếng ngồi trên lưng ngựa. Góc nghiêng
của khuôn mắt rất đẹp, nhưng biểu tình cà lơ phất phơ.
"Chậc." Hơi hơi nghiêng người, tránh một bó hoa đang ném về
phía hắn ta, miệng Trương Cẩn Nhược phát ra tiếng chán chường.
Không thú vị.
Mặc dù tiếng reo hò bao quanh mình, nhưng trong ánh mắt
hắn ta không mấy vui vẻ.
Sống trên đời này dường như không mấy vui vẻ.
Ở Bắc cương, hắn ta đã nhìn thấy rất nhiều sinh mạng giữa
sống và chết, biết sinh mạng là thứ đáng trân quý nhất. Nhưng
mà, hắn ta không xứng đáng.
Trên đời này từ lâu đã không còn người thân của hắn ta nữa.
Những người cùng huyết thống với hắn ta, đều bị hắn ta đưa lên
đoạn đầu đài. Những người còn lại đều tin rằng "Trương Cẩn
Nhược" đã chết, không ai còn nhớ đến hắn ta nữa.
Nhưng cũng không thể nói như vậy. Trương Cẩn Nhược thầm
nghĩ, vẫn còn một người, một cô nương có lòng lương thiện
thông minh nhân hậu chừa ra một góc trái tim của nàng, nhớ
thương hắn ta.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong đám người có một gương
mặt quen thuộc hiện lên, hắn ta vội vàng quay đầu nhìn về phía
đó. Vừa nhìn thấy, đôi mắt không biểu cảm lúc này trào ra ý tia
sáng.
"Giá." Hắn ta quay đầu ngựa lại.
Cố Thư Dưng không nhận ra Trương Cẩn Nhược.
Bọn họ biết nhau vào ba năm trước, thời gian đã đi qua lâu
như vậy, nàng ấy làm sao nhớ rõ dáng vẻ của hắn ta nữa? Chỉ
biết rằng nam nhân này lớn lên rất cao, còn rất tuấn mĩ.
Uy Viễn tướng quân tuổi trẻ tài cao, thân người cao ráo,
gương mặt mỹ lệ, nàng ấy chỉ cảm thấy hắn ta rất quen thuộc,
nhưng không nhớ rõ.
Nàng ấy quay người đi nhanh, muốn về nhà thông báo cho
Bảo Âm, đoàn quân Trấn Bắc đã trở lại!