Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 477

Hắn ta cười rộ lên, giọng điệu có chút càn rỡ phóng khoáng,
giống như giữa trời đất bao la lão tử hắn mới lớn nhất.
Mà ý trong lời nói của hắn ta, khuấy động tâm tư tĩnh lặng của
Cố Thư Dung, trái tim không nhịn được nhảy lên. Thầm nghĩ,
người chắc chắn là con cái nhà thế gia quyền quý, diện mạo cũng
rất đẹp, biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhất định dỗ nữ nhân vui vẻ.
"Quên đi, muốn thế nào thì thế đó." Nàng ấy nhẹ nhàng bâng
quơ phới lờ, nàng ấy là một bà cô lớn tuổi, không thể tự mình đa
tình: "Không phải đệ nên đi vào hoàng cung bái kiến Hoàng
Thượng sao? Mau đi đi, ta phải về nấu cơm rồi."
Trương Cẩn Nhược thu lại nụ cười, nhìn nàng ấy hỏi: "A tỷ,
nhà ngươi ở đâu? Đợi ta giải quyết xong công việc, sẽ đến thăm
tỷ."
Nhìn thấy hắn ta nghiêm túc như vậy, Cố Thư Dung cư tuyệt:
"Không cần." Nàng ấy nhìn chìa khóa trong tay hắn ta, chìa khóa
đã giao cho chủ nhân, mối quan hệ của hai người họ nên chấm
dứt tại đây.
Cố Đình Viễn làm quan trong triều, trong nhà lại tiểu hài tử,
không có lý do gì cũng tướng võ trong triều lui tới, Cố Thư Dung
không phân biệt được tốt xấu. Nàng ấy chỉ là môt quản gia,
chuyện có mối quan hệ bên ngoài không cần nàng ấy quan tâm
đến, nàng ấy chỉ cần chăm sóc tốt hậu trạch là được.
"Sau một khoảng thời gian quen biết, nhìn thấy đệ khỏe mạnh,
ta cũng an tâm rồi." Nàng ấy cầm giỏ rau, lui về phía sau nói:
"Bây giờ đệ là đại anh hùng rồi, không uổng công ta cứu mạng
đệ."
Nói xong, xoay người rời đi.
Trương Cẩn Nhược nhìn bóng lưng của nàng ấy, cho đến khi
biến mất khỏi tầm nhìn của hắn ta, lúc này mới cúi đầu nhìn
chùm chìa khóa trong tay. Chùm chìa khóa bằng đồng được cố
định bằng dây tơ hồng, đã cạ vào lòng bàn tay của hắn ta.
Hắn ta không nhịn được lại ngẩng đầu, nhìn về phương hướng
nàng ấy rời đi. Trên đời này làm sao có người tốt như vậy?
Hắn ta muốn chiếm nàng ấy làm của riêng. :, .
"Trương Cẩn Nhược, ngươi cho trẫm một kinh hỉ thật lớn."
Trong Phụng Thiên Điện, Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, mặt
rồng vui mừng.
Phía dưới, Trương Cẩn Nhược quỳ xuống đất, cúi người dập
đầu: "Tội thần sợ hãi."
"Đừng vội tự xưng tội thần." Hoàng Thượng nhíu mày: "Năm
đó trẫm đã đặc xá cho ngươi, ngươi đã sớm vô tội."
Trương Cẩn Nhược dựng thẳng người, cảm động nói: "Ngô
hoàng nhân từ."
"Phủ đệ Trương gia, trẫm đã sai người giải phong, hiện giờ vật
quy nguyên chủ, ngươi còn nghĩ muốn ban thưởng cái gì?" Hoàng
Thượng hỏi.
Trương Cẩn Nhược đáp: "Hoàng Thượng cho thần sống lại trên
đời, đã là ân điển lớn nhất, thần không có gì muốn."
Năm đó Vĩnh Ninh bá phủ bị hạch tội, hắn làm trưởng tử của
Vĩnh Ninh bá "Chết đi" ở trong ngục, trên đời này đã không có
người "Trương Cẩn Nhược" này.
Mà hiện giờ, Hoàng Thượng phong hắn làm Uy Viễn tướng
quân, cũng ban phủ đệ Trương gia,"Trương Cẩn Nhược" đã sống
lại.
Có thể quang minh chính đại mà sống trên đời, không cần mai
danh ẩn tích, ai lại không bằng lòng chứ?
Khi hắn đối mặt a tỷ, rốt cuộc cũng có thể nói tên họ của mình
là gì.
"Thật sự không có?" Hoàng Thượng hỏi.
Trương Cẩn Nhược thầm nói, hắn dám có sao? Nếu Hoàng
Thượng muốn thưởng cho hắn, đã sớm ban thưởng vàng bạc, nô
tỳ các thứ xuống rồi.
"Thần đã thấy đủ, không còn sở cầu." Hắn trả lời nói.
Hoàng Thượng cười chỉ chỉ hắn, nói: "Ngươi đó, ngươi đó."
Tạm dừng: "Tuy ngươi không cần ban thưởng, trẫm lại là muốn
thưởng cho ngươi. Như vậy đi, trẫm cho ngươi suy nghĩ, khi nào
ngươi nghĩ xong, hỏi lại trẫm yêu cầu."
Hắn từ chỗ Cố Đình Viễn được dẫn dắt, công lao có thể tích
cóp sao! Khi nào hắn dư dả, quốc khố tràn đầy, lại ban thưởng là
được!
"Vâng, thần tạ chủ long ân!" Trương Cẩn Nhược dập đầu.
Ra hoàng cung.Trương Cẩn Nhược cưỡi ngựa, chậm rãi đi về phía nơi đã từng
là Vĩnh Ninh bá phủ.
Hắn ngẩng đầu, quang minh chính đại nhìn bốn phía.

Bình Luận (0)
Comment