Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 481

"Rất tốt." A bà chậm dãi đi tới, trả lời nói: "Cố đại nhân thăng
quan, nương tử của hắn ở trong cung có quý nhân chống lưng,
hai năm đầu còn thêm một khuê nữ, rất thịnh vượng."
Trương Cẩn Nhược gật đầu.
"Chính là Tiểu Dung không được tốt." A bà thở dài.
Trương Cẩn Nhược căng thẳng trong lòng, nghiêm nghị hỏi:
"Không tốt chỗ nào?"
"Nàng..." A bà thở dài, tiếc hận không thôi: "Đời này bỏ lỡ đã
lâu!"
Cố Thư Dung vẫn luôn chưa nói việc hôn nhân.
Muốn nói tuổi lớn, cũng không tính lớn, ba mươi tuổi thôi mà?
Có rất nhiều nam nhân đã chết mang theo hài tử tái giá. Nếu
không, người ta sẽ không sống nữa sao?
Cố Thư Dung tuổi này cũng không khó gả. Khó chính là, tâm
nàng đã chết, không muốn gả chồng, nhắc tới gả chồng đã khiếp.
A bà lắc đầu, chống quải trượng ra cửa: "Không cần tiễn,
không cần tiễn."
Trương Cẩn Nhược đành phải đứng ở cửa, nhìn theo a bà đi
xa.
Trở lại trong viện, hắn ngửa đầu nhìn trời đen kịt, cho đến khi
ngôi sao không ngừng lập loè, hắn đột nhiên tát cho mình một
cái: "Trương Cẩn Nhược, ngươi thật không phải là thứ tốt!"
Tỷ tỷ khó như vậy, trong lòng hắn lại sinh ra một tia mừng
thầm.
Ngày tiếp theo.
Cố Thư Dung ra chợ mua đồ ăn, còn chưa đến nơi, đã nghe
được có người gọi nàng: "A tỷ!"
Quay đầu nhìn lại, thấy Trương Cẩn Nhược cười toe toét, vẻ
mặt xán lạn đi tới. Nàng dừng bước chân lại, nói với hắn: "Sao
ngươi ở chỗ này?"
Trương Cẩn Nhược cười nói: "Hồi lâu không trở lại kinh thành,
đi bộ chút."
"A." Cố Thư Dung gật đầu: "Ta đi mua đồ ăn."
Trương Cẩn Nhược nói: "Ta đi với tỷ tỷ?"
"A?" Cố Thư Dung nhìn hắn, do dự nói: "Ngươi không có việc
gì làm sao?"
Trương Cẩn Nhược lắc đầu: "Lại không đánh giặc, có chuyện gì
đâu?"
Hình như cũng đúng, Cố Thư Dung không hiểu chuyện của
nhóm võ tướng, đành phải nói: "Vậy đi thôi."
Đi theo bên cạnh nàng, Trương Cẩn Nhược nói: "A tỷ, hôm qua
ta đi vào ở. Nhà rất tốt, ở thực thoải mái, cảm ơn a tỷ."
"Không khách khí." Cố Thư Dung nói, hơi tò mò: "Hoàng
Thượng thật sự không thưởng nhà cửa cho ngươi sao?"
Trương Cẩn Nhược đáp: "Thưởng, nhưng không thưởng người
hầu, sân hoang kia, không ở được người, cỏ dại đều đến eo ta, ta
không dọn dẹp được, cũng không dám ở."
Cố Thư Dung lộ ra vẻ "Cảm thán". Đó là thiên tử thưởng, nàng
là một bình dân, không thể bình luận, chỉ nói: "Là không thể ở,
nơi có cỏ nhiều rắn rết, rất khó lường!"
"Cho nên ta muốn cảm ơn a tỷ, cho ta chỗ dung thân." Trương
Cẩn Nhược nhìn nàng, lại nhếch môi.
Cố Thư Dung cảm thấy hắn cười rộ lên ngốc nghếch. Ánh mắt
thấy bên cạnh có bán bánh, hỏi hắn: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa." Trương Cẩn Nhược lắc đầu, tối hôm qua có a bà đưa
cơm cho hắn, nhưng biết được hắn có vị hôn thê, hôm nay không
ai quan tâm hắn.
Cố Thư Dung tốn sáu văn tiền mua cho hắn hai cái bánh.
Trương Cẩn Nhược tiếp nhận, bánh nóng phỏng tay tỏa ra hơi
thở thơm ngào ngạt, hắn bỗng nhiên cười không nổi, hốc mắt
chua xót.
"Cảm ơn a tỷ." Hắn cúi đầu cắn bánh, cắn một mồm to.
"Ừ." Cố Thư Dung thuận miệng nói, lực chú ý đã bị vài vị phụ
nhân nói chuyện bên cạnh dẫn đi rồi, nghe các bà hình như muốn
nói cửa hàng tơ lụa đang giảm giá, cố gắng đi phân biệt rốt cuộc
là cửa hàng nhà nào.
Nhưng rất đáng tiếc, bí mật đầu đường khó giữ nếu nhiều
người biết, cãi cọ ồn ào, nàng không nghe rõ.
Thôi, không mua nữa, càng tiết kiệm tiền.
Quay đầu lại chỉ thấy Trương Cẩn Nhược còn đang ăn bánh,
từng miếng từng miếng ăn đến cũng không ngẩng đầu lên. Nàng
không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình nuôi một nhi tử ngốc.
Nhưng nàng tuổi này, cũng không có nhi tử lớn như vậy. A
không, nếu nàng làm vợ kế cho người ta, cũng sẽ có con riêng
lớn như vậy.
Hai người đi một vòng ở chợ bán thức ăn, Cố Thư Dung mua
một con cá, mua mấy thứ rau xanh, thấy có người bán quả dại
rất là mới mẻ, vội chen qua đều mua. Bảo Âm thích ăn quả tử,
bảo đản nhi cũng thích ăn

Bình Luận (0)
Comment