"Không xứng đôi chỗ nào?" Trương Cẩn Nhược đuổi theo
trước, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng.
Hôm nay hắn nhất định phải nói chuyện này cho rõ ràng.
Nàng có thể từ chối hắn, nhưng hắn chỉ chấp nhận một lý do,
đó chính là nàng không thích hắn, thật sự không thích hắn, dù
thế nào cũng không có khả năng thích hắn. Trừ cái này ra, lý do
khác hắn đều không chấp nhận!
Cố Thư Dung bị thanh niên nhìn mắt cũng không chớp, trên
mặt dâng lên cảm giác nóng rát, rất là lúng túng.
Vậy còn muốn nàng nói gì? Hắn cũng không biết một chút
sao?
"Ngươi hỏi ta không xứng đôi chỗ nào?" Nàng ngẩng đầu lên,
trong mắt gần như phun lửa, vươn một bàn tay ra, ngón trỏ dùng
sức chọc vào ngực hắn: "Ngươi bao lớn, ta bao lớn? Ngươi là
tướng quân, ta là cái gì? Ngươi trong sạch liêm khiết, nhưng ta
từng lui hôn! Ngươi hỏi lại ta, không xứng đôi chỗ nào?"
Hắn đáng giận như vậy! Trợn mắt giả người mù! Là người đều
có thể nhìn ra bọn họ không xứng đôi, nhưng hắn còn muốn hỏi
nàng, để nàng nói!
"Ngươi vô sỉ!" Nàng tức giận đến mặt đỏ lên, hận không thể
cho hắn hai cái tát: "Ta tự hỏi đối xử với ngươi không tệ, vì sao
ngươi liên tiếp làm nhục ta?"
Trương Cẩn Nhược bị nàng chọc ngực, hắn da dày thịt béo,
cũng không cảm thấy đau đớn. Nhưng hắn nghĩ, nàng dùng sức
như vậy, ngón tay nhất định đau đi?
"A tỷ, ta không trong sạch." Hắn buông mí mắt xuống, không
chạm mắt với nàng: "A tỷ biết Vĩnh Ninh bá phủ ngã xuống như
thế nào không?"
Cố Thư Dung nói: "Bọn họ không trong sạch! Làm người
không tốt! Ức hiếp bá tánh, tham ô nhận hối lộ!" Nàng nhíu mày
lại: "Ngươi cũng trải qua chuyện như vậy?"
"Ta không có!" Trương Cẩn Nhược lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt
nghiêm túc: "Ta chơi bời lêu lổng từ nhỏ là không giả, nhưng ta
luôn luôn xem thường hạng người ỷ thế hiếp người."
Nói xong, mới nói: "Vĩnh Ninh bá phủ là bị ta mật báo cho
Hoàng Thượng mới bị hạch tội."
Cố Thư Dung nghe được sửng sốt: "Ngươi, mật báo?"
"Bọn họ đối xử với ta bất nhân, ta tự nhiên bất nghĩa với bọn
họ." Trương Cẩn Nhược nói, nhắc tới Vĩnh Ninh bá phủ, đáy mắt
hắn tràn đầy chán ghét, hận không thể lại nhìn bọn họ chết một
lần nữa: "Chứng cứ bọn họ ức hiếp bá tánh, tham ô nhận hối lộ,
một phần rất lớn là ta nộp lên."
Cố Thư Dung ngơ ngác, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ trong lời nói của
hắn: "Ngươi đại nghĩa diệt thân?"
"..." Trương Cẩn Nhược.
Bộ dáng hắn nhìn nàng hơi ngốc, bỗng nhiên hơi buồn cười,
những thứ tối tăm đáng ghét đó, dường như lập tức bị quét sạch.
Thấp giọng hỏi nàng: "A tỷ không cảm thấy ta vô tình vô
nghĩa, ngay cả người nhà đều bán đứng?"
Vậy khiến Cố Thư Dung nói như thế nào đây? Nàng là một bá
tánh bình dân, nàng hướng về bá tánh. Nếu có quyền quý không
chuyện ác nào không làm, ức hiếp lương dân, nàng tự nhiên hy
vọng bọn họ rơi vào báo ứng.
"Trong kinh thành này, cũng chỉ có a tỷ cảm thấy ta là tướng
quân, nguyện ý xem trọng liếc nhìn ta một cái." Trương Cẩn
Nhược thấy nàng không nói, cười khổ một tiếng: "Người còn lại,
biết được ta bán đứng nhà mình, chỉ biết mắng ta lòng muông dạ
thú, ngoan độc bất nghĩa, tuyệt đối không lui tới với ta, nhiều hơn
nửa lời với ta cũng thấy đen đủi."
Cố Thư Dung hơi hé miệng, phải nói như thế nào đây? Rõ ràng
khi Vĩnh Ninh bá phủ ngã xuống, nhóm hàng xóm đều ở tiếc hận
đại công tử lại chết trong nhà lao.
Nhưng nàng lại nghĩ, đó là bởi vì mọi người không biết Vĩnh
Ninh bá phủ là hắn mật báo. Nếu biết...
Nhưng, hiện tại hắn là Uy Viễn tướng quân, là đại anh hùng vì
nước vì dân.
"Không có người dám lui tới với người như ta." Trương Cẩn
Nhược liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt cô đơn: "Cả đời này của ta
chú định là lẻ loi, không có người yêu thương."
Trong lòng Cố Thư Dung phức tạp, nàng nhìn một tiểu tử cao
như vậy, tuấn tú như vậy, có tay có chân, lại nói như thế.
Hắn thật sự có thể giả vờ đáng thương.