Hắn không nhận dù của hắn, mở miệng nói: "Ý tốt của Cố đại
nhân, tại hạ xin nhận, nhưng ta còn chưa hết việc ở đây."
Ở nhà hắn, có gì chưa hết việc? Cố Đình Viễn rũ mắt, chậm rãi
thu dù, hỏi: "Không biết có chuyện gì xảy ra? Lại khiến Trương
tướng quân ủy thân ở chỗ này."
Trương Cẩn Nhược cười xán lạn: "Đại nhân đã về đến nhà,
chắc hẳn là phải ăn cơm. Ta chờ a tỷ đưa cơm cho ta."
Cố Đình Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Nếu như thế,
mời Trương tướng quân tùy ý."
Xoay người rời đi.
Trương Cẩn Nhược có chút ngoài ý muốn, hắn lên tiếng nói ở
phía sau: "Cố huynh là ngầm đồng ý ta cầu thú a tỷ?"
Cố Đình Viễn dừng bước chân lại, xoay người.
Khuôn mặt thanh liêm bị nước mưa rơi vào hơi ẩm, khiến cho
hắn nhìn qua có loại hàn khí bức người.
"Ta kính ngươi là Uy Viễn tướng quân, được Hoàng Thượng tin
trọng, mới tin nhân phẩm của ngươi. Nếu ngươi thật tình thật
lòng cầu thú tỷ nhà ta, ta đương nhiên không ngăn cản."
Sau khi Trương Cẩn Nhược nghe xong, lập tức thu lại vẻ không
đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc chắp tay nói: "Cố huynh tin tưởng,
cẩn nếu không dám cô phụ!"
Không lên tiếng, Cố Đình Viễn thu tầm mắt lại, bước rời đi.
Tiếng mưa rơi gõ vang hành lang, khuôn mặt hắn bị hơi nước
ập vào, có vài phần mông lung, ánh mắt xa xôi.
Kiếp trước, sau khi tỷ tỷ qua đời, hắn tự trách trong lòng, áy
náy, hối hận không thôi, đọc không vào sách, cả người bàng
hoàng lại mờ mịt.
Là Bảo Âm chiếu sáng cuộc sống của hắn, lôi hắn từ trong khói
mù không thấy ánh mặt trời ra.
Hắn có thể hiểu cho Trương Cẩn Nhược. Ngay cả như Bảo Âm
cứu mạng của hắn, tỷ tỷ cũng cứu Trương Cẩn Nhược. Cái loại
không màng tất cả, muốn nắm lấy ánh sáng, muốn bước lên cuộc
sống khát vọng tươi sống này, hắn lại hiểu rõ quá.
Tiền đề là Trương Cẩn Nhược nói lời thật lòng, hắn xác thật
thật tình với tỷ tỷ, không có mưu đồ khác.
Trở lại nội viện.
"A Viễn đã trở lại." Cố Thư Dung mở miệng nói, tầm mắt liếc
phía sau hắn: "Trương tướng quân trở về chưa?"
Nếu Cố Đình Viễn chưa từng nhìn thấy Trương Cẩn Nhược, giờ
phút này hắn nên nói: "Trương tướng quân? Hắn tới nhà sao?"
"Không có." Cố Đình Viễn nói đúng sự thật.
Cố Thư Dung nhíu mày, nhìn qua hơi tức giận: "Người này!"
Nàng ấy nhìn về phía trong tay Cố Đình Viễn, duỗi tay ra: "Cho
ta đi."
Trương Cẩn Nhược chờ ở chỗ người gác cổng, xiêm y trên
người hắn đã khô, buổi chiều a tỷ còn để người hầu bưng tới cho
hắn một chén canh gừng lớn, hiện tại trên người khô mát lại ấm
áp.
Tâm tình của hắn không tồi.
"A tỷ!" Nhìn thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện ở trong tầm
mắt, tâm tình của hắn càng tốt hơn, lập tức đứng lên, phất tay về
phía trước.
Cố Thư Dung nghiêm mặt, đến gần hắn, ném dù trong tay
qua: "Ngươi đi nhanh đi!"
Trương Cẩn Nhược ngạc nhiên, ngay sau đó làm ra bộ dáng
oan ức: "A tỷ, ngươi thật nhẫn tâm."
Hắn nhìn về phía bên ngoài, một mảnh đen kịt, nói: "Trời vừa
tối vừa lạnh, đường vừa trơn vừa ướt, ngươi để ta đói bụng về
nhà."
Cố Thư Dung nghẹn họng nhìn trân trối, sao còn trả đũa?
"Khi hừng đông ngươi không cho ta đi, trời tối ngươi đuổi ta
đi." Trương Cẩn Nhược còn đang oan ức lên án.
Cố Thư Dung tức cười, nói: "Ta để người đưa ngươi, được
chưa?"
Cùng lắm thì nàng đi mượn xe ngựa hàng xóm, đưa hắn về
nhà! Tôn đại thần này, về sau nàng không dám trêu chọc.
"Ngược lại cũng không cần phiền phức như thế." Trương Cẩn
Nhược nhoẻn miệng cười: "A tỷ cho ta chén cơm ăn là được. Đợi
ta ăn no, có sức lực, ngay cả dám đi đường đêm, cũng không sợ
đường trơn."
Cố Thư Dung rất tức giận, nói đến nói đi, chính là muốn ăn
cơm.
Nàng không khỏi đánh giá hắn một lần nữa, lấy một loại ánh
mắt hoàn toàn mới. Người này, uổng công cho một bộ da đẹp,
sao mặt dày vô sỉ như thế.
Lúc trước thật sự là không thấy.
"Ta đi xem có thừa cơm hay không." Nàng nghiêm mặt, xoay
người trở về.