Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 12

Lúc Tống Uyển Yểu tỉnh lại, ánh mắt đối diện với bầu trời không ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài ảm đạm, đầu óc cô quay vài vòng mới nhớ ra mình bị hai chiếc xe màu đen ép vào, sau đó cửa kính chiếc xe minicooper đáng thương của cô bị đập vỡ, cô bị người khác kéo ra ngoài, sau đó thì…Sau đó thì sao?

Trí nhớ của cô bị chặt đứt, cảm thấy vô cùng khó chịu. Tống Uyển Yểu nhìn bốn phía xung quanh, phòng có hơi nhỏ, đồ vật gì cũng không có, nhưng mà cũng xem như sạch sẽ, không giống như một kho hàng hoang phế hay một nhà dân ở ngoại ô như cô tưởng tượng. Cô xoay đầu lòng vòng, sau gáy nhói đau, dường như là bị ai đó đập vào.

Cô xoa xoa cổ, từ trên tấm đệm dưới thân đứng lên, tốt quá tốt qua, không trực tiếp ném cô trên mặt đất.

Cửa sổ có song sắt, cô đẩy ra, uể oải phát hiện từ cửa sổ trốn ra ngoài là tuyệt đối không thể, tầm mắt của cô chuyển sang cánh cửa, cô gõ gõ, dán tai lên cửa nghe, bên ngoài rất yên tĩnh, thực hiển nhiên là không có ai.

Quan sát một vòng, cô lại ngồi trở lại tấm đệm, nếu đã cùng đường đến nước này, nguy hiểm đã ở trước mắt, cô ngoại trừ ngây ngốc cũng không thể làm được gì, coi như là bảo toàn thể lực vậy.

Đến khi cô lại thấy buồn ngủ thì cửa đột nhiên được đẩy ra từ bên ngoài, cô giật mình một cái, ở trong bóng tối mà nhìn đến người đang đi đến.

“Cô tỉnh rồi?” Người đi đến là một người đàn ông cao lớn, tóc ngắn ngủi, ánh mắt sáng ngời làm cho người ta hơi sợ hãi.

Tống Uyển Yểu đề phòng nhìn anh ta, anh ta cười cười, cũng không thèm để ý, từ ngoài cửa lấy ra một chiếc ghế ngồi xuống phía đối diện, sau khi ngồi xuống thì lấy ra mộ điếu thuốc: “Không ngại chứ?”

Tống Uyển Yểu vẫn không nói lời nào, người đàn ông đốt lửa hút một hơi, trong làn khói lượn lờ nhìn vẻ mặt của Tống Uyển Yểu mang theo một chút đánh giá: “Nhiều năm như vậy mà cô cũng không thay đổi gì.”

Hít một hơi nữa, anh ta nhả ra một vòng khói: “Vẫn không có biểu tình gì, ừm, nói cũng không nhiều. Đúng rồi, vì sao cô lại không hỏi tôi sao lại đưa cô đến đây?”

Tống Uyển Yểu nâng mặt lên, giọng nói có chút khàn khàn:“Hàn Vệ Vũ?”

Người đàn ông lại cười: “Đúng vậy, lần trước hắn ta chơi một cú thiếu chút nữa đã cắt đứt con đường tài lộc của tôi, con người của tôi chỉ thích tiền, ai muốn cản trở tôi thì tôi sẽ giết kẻ ấy. Tên Hàn Vệ Vũ kia không sợ chết, tôi nghĩ tới nghĩ lui, bắt lấy cô chính là bắt được mạng của hắn ta.”

“Không cần thiết đâu.” Tống Uyển Yểu cố ý tìm lời đối phó với tên đàn ông này: “Tôi không quan trọng như vậy.”

“Cô có.” Người đàn ông vô cùng hứng trí, hút một ngụm thật sâu, bộ dáng bỗng nhiên trở nên rất hứng thú muốn ôn lại chuyện cũ cùng cô, “Lần đầu tiên hắn mở miệng nhờ tôi giúp hắn một việc, trước lúc hắn đi Mĩ đã nhờ tôi giúp hắn trông nom cô. Lúc ấy tôi còn cười hắn ta, không phải chỉ là một con nhóc thôi sao, trực tiếp thu phục, làm sao phải phiền toái như vậy. Ai mà biết, gia cảnh của cô rất tốt, con người cũng rất cổ quái. Aizz, nhớ đến ngày đó, thế lực của hắn còn chưa lớn như vậy, cũng không chịu để cho người nhà giúp, tôi liền cảm thấy hắn ta rất có tiền đồ, quả nhiên không làm cho tôi nhìn nhầm, mới vài năm mà tên khốn kia đã cắn ngược lại tôi một ngụm, còn con mẹ nó đau như vậy.”

Tống Uyển Yểu nghe anh ta nói thao theo bất tuyệt, không biết nên dùng thái độ gì đáp lại, một lát sau, người đàn ông kia nói: “Nhìn cô không sỡ hãi, không vui cũng không giận, tính cách này thật ra rất khó có được.”

Tống Uyển Yểu cúi đầu, lời khen ngợi như vậy cô gánh không nổi, lúc này cô vừa kinh vừa sợ, khuôn mặt than này chỉ là thói quen thường ngày mà thôi.

“Được rồi” Người đàn ông đứng lên: “Cô ở trong này một hai ngày đi, phòng khách bên ngoài cô cũng có thể ra đấy, nơi này không có ai biết, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài, miễn cho bị các anh em ngoài cửa làm bị thương, đối với cô và cả với tôi đều phiền toái. À, lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ mang cơm vào đây cho cô.”

Người đàn ông kia đi rồi, Tống Uyển Yểu thử đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa là một gian phòng khách nhỏ cùng với một phòng vệ sinh.

Cô rửa mặt, đây thật sự là cửa thành cháy hại con cá trong chậu như cô rồi, nhưng mà may mắn là trước mặt xem ra dường như không cò nguy hiểm nào.

Cô phải chờ đợi cái tên đàn ông hại anh ta kia đến cứu cô ra.

Sau khi Tống Uyển Yểu tỉnh ngủ lần thứ ba, người đàn ông kia lại đến nữa.

“Tống tiểu thư.” Lần này sắc mặt anh ta dường như không được tốt như lần trước nữa: “Đi cùng tôi một chuyến nào.”

Tống Uyển Yểu không nói được một lời, chỉ ngoan ngoãn phối hợp cùng bọn họ, bị bịt mắt lại, tay bị trói, ngồi vào trong xe. Chiếc xe hung hổ rời đi, thật lâu sau, cô bị một người kéo xuống xe.

Áng mặt trời ấm áp rọi vào khuôn mặt, cô cảm thấy có chút ngứa ngứa, đưa tay lên gãi gãi, lại nghe thấy giọng nói thô ráp bên cạnh: “Đừng nhúc nhích!”

Cô run lên, trong lòng dâng lên một cơn sợ hãi dời non lấp biển.

Đi ra ngoài được một đoạn đường, ánh mặt trời bỗng nhiên biến mất, không khí lạnh lẽo đâm vào làn da trần bên ngoài, cô ngửi được một mùi tanh hôi.

“Tống tiểu thư, thiệt thòi cho cô rồi.” Cô không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được giọng nói tàn nhẫn lạnh lùng giống như rắn rết của người đàn ông kia, cô hơi run run, cảm giác được có người trói mắt cá chân của mình lại.

Trong bóng đêm, những giác quan còn lại của cô đều linh mẫn dị thường, thậm chí còn cảm giác được thời gian trôi đi, từng giây từng giây như đè ép lấy thần kinh của cô, ngay tại lúc thần kinh của cô sắp bị cắt lìa thì rốt cuộc một âm thanh quen thuộc vang lên: “Cô ấy đâu?”

“Vệ Vũ, mày gấp cái gì, người tất nhiên là đang êm đẹp nằm trong tay tao, nhưng thật ra thì mày, căn bệnh cũ vội vàng hay xúc động của mày phải sửa đi.”

“Tao hỏi lại một lần nữa, cô ấy đâu?!”

“A a, nói mày si tình thật đúng là không sai, tình cảm anh em nhiều năm của chúng ta cũng không phải giả, tao đây chúc mày có thể giữ lại cái mạng mà ôm người đẹp về nhà. Đi, mang Tống tiểu thư đến đây.”

Tống Uyển Yểu bị người khác kéo đi, từng bước từng bước nhỏ đi về phía trước, cô cảm thấy lúc này mình thật sự rất đáng buồn cười, tựa như ở trên vũ đài, trở thành một người đáng thương, thảm đạm lại điên đảo, trong tình cảnh khó khăn này còn cảm giác được có một ánh mắt giống như một ngọn đèn gắt gao đuổi theo cô, cô cắn môi dưới, nghiêng mặt tránh đi.

“Thế nào, mày yên tâm rồi chứ, tao đã nói Tống tiểu thư rất tốt, cam đoan không động đến một sợi tóc của cô ấy.” Người đàn ông nói, “Người cũng đã nhìn thấy, bây giờ chúng ta nói chuyện đi.”

“Có thể nói chuyện, nhưng tao muốn cô ấy ở trong phạm vi tầm mắt của tao.”

“Mày….được, được.”

“Lấy ghế cho cô ấy ngồi.”

“….Được, lấy ghế cho Tống tiểu thư ngồi.”

Tống Uyển Yểu bị một người nhấn xuống ghế, cô xê xích chân, người bên cạnh bắt đầu câu chuyện của bọn họ, cô hoàn toàn không có hứng thú đối với cuộc tranh cãi của bọn họ, vụng trộm thử động động cổ tay, thử thoát khỏi cộng dây thưng.

“Hàn Vệ Vũ!”

Thình lình vang lên một tiếng rống to tới mức khiến cô co người lại, tiếng nói kia mang theo tiếng hít thở hồng hộc, hô hấp có chút không được thoải mái: “Con mẹ nó mày nghĩ tao không dám động đến người phụ nữ của mày sao?”

Trong nháy mắt, cô cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo như một khẩu súng đang kề bên gáy cô, tiếng hít thở của người đàn ông kia phát ra càng lớn: “Mày đừng ép tao!”

Giọng nói của Hàn Vệ Vũ vẫn bình tĩnh lạnh lẽo mà ngoan độc: “Nếu này dám động vào một cộng tóc của cô ấy, mày cứ thử xem! Tao sẽ để cho người đàn bà cùng lũ cẩu tạp chủng của mày chôn cùng!”

“Mày nghĩ rằng tao sẽ sợ mày sao? Ông đây đang muốn chết, chẳng lẽ còn để ý đến cái gì mà đàn bà hay con cái sao? Ha ha, tưởng ông đây là mày sao?! Sớm hay muộn cũng có một ngày mày bị chuyện nhi nữ tình trường hại chết!”

“Không cần mày phải quan tâm.” Hàn Vệ Vũ thản nhiên nói, “Mày thả người ra ngay, chúng ta sẽ thương lượng, tao đồng ý cho mày 30% cổ phần của tao, sẽ không thiếu mày một xu. Mày cũng nói chúng ta đã nhiều năm làm anh em như vậy, mày biết tính của tao, nếu bức tao điên lên, cái gì tao cũng có thể làm được.”

“60%! Con mẹ nó ông đây đã liều cả tính mạng, ngay cả chuyện này cũng dám làm, phải gom cho đủ!"

“Ôi, ha ha, lòng tham của mày thật không nhỏ, được, 60% thì 60%, tao có thể đồng ý với mày, nếu mày có khẩu vị lớn như vậy thì mày cứ một mình nuốt hết!”

Khẩu súng sát bên gáy Tống Uyển Yểu, run run, có lẽ tiếp theo sẽ lấy đi tính mạng của cô, cô bị buộc đến cảnh tuyệt vọng, tạm thời quên đi sợ hãi, lòng của cô chỉ có cảm giác bình tĩnh tựa lông vũ.

Tay chân cô đều bị trói, tự cưú mình là không có khả năng, ngộ nhỡ chọc giận người đàn ông bên cạnh, cái chết đến trước mắt thế nhưng cô lại nhớ đến trong “Lộc đỉnh kí” Chu Tinh Trì có nói một câu: “Không cần gắng sức như vậy, ta chỉ muốn một đao chết đi.”

Cô nhếch khóe môi, bên kia Hàn Vệ Vũ giống như đã bắt đầu vội vàng xao động: “Con mẹ nó đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, tự tao sẽ kí, chuyện đã đồng ý với mày nhất định sẽ làm được, mau thả người ra!”

Trong giọng nói của người đàn ông kia có một chút ý cười làm cho người ta không được thoải mái: “Tất nhiên tất nhiên, giúp Tống tiểu thư cởi trói.”

Có người tiến lên giúp cô từng chút một cởi sợi dây thừng trên chân tay xuống, người đàn ông kia đột nhiên nói: “Đợi chút!”

Hàn Vệ Vũ rống to: “Mày có gì thì nói hết đi?”

“Mày phải thề! Tao muốn mày phải thề!”

Hần Vệ Vũ dường như ngẩn ra, tiếp theo trào phúng nói:“Mày không phải ngay cả mấy thứ này cũng tin tưởng chứ?”

“Hừ hừ, tao chính là không tin tưởng mày mới nói mày phải thề, nếu về sau mày tìm tao gây phiền toái thì vị Tống tiểu thư này sẽ bị thiên lôi đánh trúng chết không được tử tế!”

“Mày…con mẹ nó có phải người không?! Ngay cả phụ nữ mày cũng lấy làm tấm bình phong?”

“Mày không cần khích tao, ông đây biết mày là người có thù tất báo, lần này động đến người mày thích, mày nhất định đã nghĩ ra phải trả thù thế nào rồi chứ gì? Mau thề, bằng không tao cho một phát, người phụ nữ của mày sẽ không được chết tử tế!”

Tống Uyển Yểu cảm thấy gáy đau nhức, Hàn Vệ Vũ giống như đang khó tở nói: “Mày…”

“Mau!”

“Được! Tao thề không tìm Dịch Tử Cường mày gây phiền toái, bằng không sẽ khiến cho…. Tống Uyển Yểu…chết…không…tử tế!”

“Được rồi!”

Tống Uyển Yểu bị một người dùng lực đẩy một cái, lảo đảo nghiêng ngả ngã vào trong một lồng ngực, lồng ngực kia có vị thuốc quen thuộc. Người kia dùng một cánh tay gắt gao ôm lấy cô, tay kia run nhè nhẹ vuốt ve cô: “Uyển Yểu, Uyển Yểu, em có sao không?”

“Cởi trói..” lời nói của cô chút có lộn xộn, “Giúp tôi cởi trói.”

“Được được, đừng nhúc nhích mà.” Hàn Vệ Vũ rút dao, bàn tay lưu loát dứt khoát giúp cô cắt dây thừng ra.

Cô túm lấy vải che mắt kéo xuống, ánh sáng làm cô nheo mắt lại, Hàn Vệ Vũ vươn tay giúp cô ngăn ánh sáng lại, cô nhìn anh hai giây, đột nhiên vươn tay hung hăng cho anh một bạt tai.

Hàn Vệ Vũ ngẩn người, cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, đã chuẩn bị tốt đón nhận lửa giận của anh, cùng lắm thì sẽ bị anh tát lại một cái, cái tát này cô đã muốn đánh lâu lắm rồi!

Một lúc sau, cô vũng trộm hí mắt ra, Hàn Vệ Vũ nhẹ giọng cười, ôm cô vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ cô: “Được rồi, được rồi, đánh cũng đã đánh, đừng tức giận nữa.”

Tống Uyển Yểu mở mắt ra, má trái của Hàn Vệ Vũ hơi đỏ lên, ánh mắt nhìn cô dịu dàng cùng yêu thương, sức mạnh cô đã tích góp từng tí một trong nháy mắt ầm ầm sụp xuống, dưới chân mềm nhũn, tựa vào trong lòng anh.

Một tay Hàn Vệ Vũ ôm lấy cô, thậm chí còn rất nâng niu:“Chúng ta đi thôi!”

Cả người Tống Uyển Yểu giống như một khung xương rã rời bị ôm đi, Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng cẩn thận dìu cô vào ghế sau trong xe, chính mình cũng ngồi vào, nói với người phía trước: “Đến Ngũ Hoàn.”

Cô trợn mắt ngước lên nhìn anh, anh ôm sát cô lại:“Chuyện lần này, anh vẫn giấu người nhà em, anh giấu diếm được hai ngày đã là cực hạn, vừa rồi trước lúc đi, anh đã gọi điện thoại cho anh rể của em…”

“Cài gì?!” Tống Uyển Yểu quả thực không thể tin được, lá gan của người đàn ông trước mặt này rốt cuộc lớn bao nhiêu? Cô chống tay lên ngực anh: “Anh nói với anh rể tôi cái gì?”

“Chúng ta không thể gạt được nữa nên anh nói hết, anh đoán lúc này bọn họ đang ở khu nhà Ngũ Hoàn của em chờ chúng ta.”

“Cái gì mà nói hết? Anh thật giỏi! Đây đều là kế hoạch của anh sao?”

Hàn Vệ Vũ nghĩ ngợi: “Không thể gọi là kế hoạch, anh thật không ngờ lão Dịch sẽ tìm đến em, bằng không thì có thế nào anh cũng bảo Tiểu Nguyên cùng a Ken đưa đón em. Anh chỉ là lợi dụng tất cả cơ hội để đạt được mục đích.”

Tống Uyển Yểu lại muốn đánh anh, Hàn Vệ Vũ nheo nheo hàng mi: “Lại muốn đánh anh, có phải không? Chỉ cần em vui thì tùy em.”

“Hàn Vệ Vũ.” Tống Uyển Yểu cúi đầu: “Tôi thật sự không hiểu, mọi người trong nhà tôi đều nói tôi thông minh, có thể nhìn thấu lòng người, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nhìn thấu được anh, rốt cuộc thì anh nói câu nào là thật câu nào là giả?”

Hàn Vệ Vũ vươn tay vuốt vuốt mặt cô: “Em không thể nhìn thấu anh cũng không sao, em chỉ cần nhớ kĩ, anh chưa từng lừa gạt em, tất cả những gì anh làm đều là vì em, anh thích em, anh yêu em, không vì ba hay ông của em, anh chỉ thích em, đời này em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu.”

“Tôi gánh không nổi, tôi khôn muốn vì anh mà bị người khác mắng, cũng không muốn vì anh mà bị bắt cóc, tôi không biết lần sau có thể vì anh mà mất mạng hay không, anh buông tha cho tôi đi, được không? Anh có nhiều phụ nữ như vậy, cuộc đời của anh còn rất dài, sau này nhất định có thể gặp được người phụ nữ mình thích, anh hãy bỏ qua cho tôi đi.”

Hàn Vệ Vụ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Không được, anh buông tha cho em, ai buông tha cho anh đây? Em yên tâm, không có lần sau.”

Dừng lại một chút, anh còn nói: “Anh biết lúc này em không tin anh, có một số việc xác thực không chỉ nói bằng lời được, từ giờ trở đi em có thể dùng ánh mắt để nhìn xem rốt cuộc anh yêu em bao nhiêu.”
Bình Luận (0)
Comment