Mãi cho đến khi ly hôn, Tống Tiểu Sơn vẫn không
thể rõ ràng rốt cuộc Uông Thiên Lăng có thể phân loại thành người
phụ nữ như thế nào.
Từ cục dân chính đi ra, trên đường nổi lên một
trận gió nhẹ, từng hàng cây dương to lớn lay động trong gió. Uông Thiên
Lăng chặn mũi lại, nước mắt từng giọt rơi xuống. Tống Tiểu Sơn
nghiêng đầu nhìn sang cô: “Em không sao chứ?”
Uông Thiên Lăng lấy khăn giấy từ trong túi ra,
sửa sang lại khuôn mặt nhìn có vẻ chật vật, hít hít mũi nói: “Không
sao, bị dị ứng thôi.”
“À” Tống
Tiểu Sơn cười cười, “Em như vậy, người khác còn
tưởng rằng anh bắt nạt em.”
Uông Thiên lăng cũng cười theo: “Không
đâu, hai ta đang đứng ở cửa ra vào cục dân chính, người khác nhất
định cho rằng em không nỡ li hôn với anh.”
Tống Tiểu Sơn khẽ giật mình, ma xui quỷ khiến
lại hỏi một câu: “Vậy em có từ bỏ được
không?”
Uông Thiên Lăng kinh ngạc nhìn anh, nghĩ ngợi rồi
hỏi lại:“Còn anh thì sao?”
Tống Tiểu Sơn cũng không trả lời được, Uông
Thiên Lăng cười: “Theo đạo lí thì một người
đàn ông như anh, rõ ràng là em không thể nắm bắt được, còn li hôn với
anh thì thật sự hẳn là nửa đời sau của em sẽ sống trong hối hận.
Nhưng mà em cảm thấy…khá tốt.”
“Ừ” Tống
Tiểu Sơn khẽ nhíu mày gật đầu, lặp lại lời của cô: “Khá
tốt”
“Cũng có thể vẫn chưa từ bỏ được
nha.” Uông Thiên Lăng nói, “Con
người là như vậy, một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Tống Tiểu Sơn gật đầu: “Ừ,
một thời gian nữa…”
Hai người
trầm mặc đứng một lát, Tống Tiểu Sơn nói:“Bây
giờ em đi đâu, anh đưa em đi.”
Uông Thiên Lăng lắc đầu: “Không
cần, không tiện đường.”
“À” Tống
Tiểu Sơn không biết làm gì, có chút lắp bắp,“Anh
đi đây.”
“Được” Uông
Thiên Lăng nói, “Bye”
Tống Tiểu Sơn lái xe đi một đoạn, anh liếc mắt
nhìn qua kính chiếu hậu, Uông Thiên Lăng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ,
ngửa đầu lên, tựa như đang nhìn gì đó.
Một bên mặt cô của nhìn rất đẹp, ánh nắng
chiếu rọi trên người cô, càng làm nổi bật vẻ nhỏ bé nhưng lại cứng
cỏi.
Tống Tiểu Sơn nhớ tới một câu thơ cổ “Ngày
xuân chầm chậm, cây lá um tùm, chim thương canh bay dận dờn, ngắt một
nhành cỏ non.”
Uông Thiên Lăng đã từng nói, cả cuốn Kinh Thi có
nhiều câu thơ như vậy nhưng cô chỉ thích nhất câu thơ này.
Lúc này anh đang nghĩ đến rất nhiều rất nhiều
những lời cô từng nói, yêu là một loại hạnh phúc, không yêu cũng là
một loại hạnh phúc.
Rất nhiều câu, anh đều nhớ rất rõ.
Trong tích tắc, những cảm xúc khó tả đột nhiên
như một cơn thủy triều dâng lên bao phủ lấy anh, anh đột nhiên hiểu ra,
tư thế ngửa đầu lên vừa rồi của Uông Thiên Lăng có ý nghĩa gì.
Ngửa đầu, nước mắt mới có thể không rơi xuống.
Lúc Tống Tiểu Sơn và Uông Thiên Lăng quen nhau ở
Mĩ, lúc đó Tống Tiểu Sơn đã có bạn gái, mà Uông Thiên Lăng là hàng
xóm của bọn họ.
Có một ngày, Tống Tiểu Sơn đi làm từ nhà hàng
về, bạn gái anh Diệp Hiểu An rất hưng phấn nói với anh: “Phòng
thuê bên cạnh chúng ta là một cô gái xinh đẹp.”
Anh hỏi: “Người ở đâu
tới?”
“Người Trung Quốc.” Diệp
Hiểu An nói, “Từ nay về sau chúng ta có
thể cùng nhau nấu cơm, còn có thể cùng nhau chơi mạt chược.”
Hai ngày sau, anh từ thư viện trở về nhà thì
đã muộn, Diệp Hiểu An đi Washington, trong phòng chỉ còn lại một mình
anh.
Anh làm một bát mì thì đột nhiên có người gõ
cửa. Mở cửa, ngọn đèn hành lang hơi tối, anh trông thấy một cô gái
trẻ đứng ngoài cửa, rất thân thiện nói với anh: “Xin
chào, tôi là Uông Thiên Lăng ở bên cạnh, xin hỏi Diệp Hiểu An có đây
không?”
“Hiểu An không có nhà.” Anh
nói, “Cô tìm cô ấy có việc gì không?”
Uông Thiên Lăng đưa ra một quyển sách: “Đây
là quyển sách hôm qua Hiểu An mượn tôi.”
Anh cầm lấy nhìn xem, bìa sách có tên “Cam và
chanh”. Đây là một cuốn sách nhi đồng, anh khó hiểu liếc nhìn cô gái
kia.
Uông Thiên Lăng dường như cũng nhìn ra nghi vấn
của anh nên giải thích: “Hôm qua cùng trò chuyện vài
câu với Hiểu An, tôi đã đề cử quyển sách này với cô ấy.”
Trực giác của Tống Tiểu Sơn cho thấy Diệp Hiểu
An sẽ không thích, nhưng anh vẫn lễ phép nói lời cảm ơn: “Vậy
tôi thay Hiểu An cảm ơn cô.”
“Không có gì” Uông
Thiên Lăng cười cười rồi rời đi.
Sau khi Diệp Hiểu An từ Washington trở về thì
không ngoài dự kiến, quả nhiên cầm lật được hai trang thì đã trả lại
ngay.
Thường xuyên qua lại nên Tống Tiểu Sơn cũng có
tiếp xúc với Uông Thiên Lăng, thỉnh thoảng ngày nghỉ ba người sẽ cùng
nhau ăn cơm Trung Quốc. Uông Thiên Lăng đặc biệt biết làm cá, cá sốt
dấm đường, cá kho, cá viên, bất kể là cá biển hay cá sống, vào tay
Uông Thiên Lăng đều trở thành mĩ vị.
Sau hơn hai tháng, rốt cuộc Diệp Hiểu An cũng
tìm được người thứ tư chơi mạt chược, cô quen được một vị đàn anh,
tên là Trương Mặc Kiều.
Trương Mặc Kiều thường xuyên tới chơi mạt chược,
cũng có thể thường xuyên tới ăn món cá của Uông Thiên Lăng, anh ta và
Diệp Hiểu An đều rất nhiệt tình sôi động, tất cả các món trên bàn
đều ăn sạch.
Sau một thời gian ngắn, Diệp Hiểu An thần thần
bí bí nói với Tống Tiểu Sơn: “Anh có nhìn
ra không, Trương học trưởng thích Thiên Lăng.”
Tống Tiểu Sơn cảm thấy Diệp Hiểu An thật sự
rất ngốc nghếch, chuyện rõ ràng như vậy mà cô chỉ mới nhìn ra.
“Anh đã nhìn ra.” Tống
Tiểu Sơn nói: “Lần trước đánh bài anh ta nhường
nhiều quân trương tử như vậy cho Thiên Lăng.”
Diệp Hiểu An cười hì hì: “Anh
nói xem Thiên Lăng có đồng ý không? Thật ra thì học trưởng rất tốt,
nhà có tiền, nhưng anh ấy cũng không chịu thua kém, nghe nói Mc Kinsey
đã mời anh ấy.”
Tống Tiểu Sơn cảm thấy Uông Thiên Lăng sẽ không
đồng ý, không thể nói là vì sao, chỉ cảm thấy cô bé này rất đặc
biệt, đặc biệt ở chỗ những thứ người khác quan tâm thì cô sẽ xem nó
không đáng một đồng.
Không lâu sau, Trương Mặc Kiều bắt đầu công khai
theo đuổi Uông Thiên Lăng, anh ta và những người đàn ông từng có kinh
nghiệm yêu đương rất giống nhau, thường xuyên xuất hiện với những hành
động điên cuồng không giống như anh ta, ví dụ như tặng một đóa hoa
hồng thật lớn, lại ví dụ như lúc cùng Tống Tiểu Sơn và Diệp Hiểu
An uống say mèn, sau đó chạy đến trước cửa nhà Uông Thiên Lăng hát
tình ca. Thậm chí anh ta còn trả phòng của mình, xuống tầng này thuê
một căn phòng.
Uông Thiên Lăng không chịu nổi sự quấy nhiễu của
anh ta nên bắt đầu tránh mặt Trương Mặc Kiều.
Có lần Tống Tiểu Sơn đi đổ rác, nghe thấy chỗ
góc cua Trương Mặc Kiều nói: “Thiên Lăng,
vì sao em lại trốn tránh anh?”
Uông Thiên Lăng nói: “Trương
học trưởng, tôi biết rõ tâm ý của anh, nhưng mà tôi không thể tiếp
nhận.”
Trương Mặc Kiều dường như giống một kẻ tâm thần,
khàn giọng chất vấn: “Vì sao?”
Uông Thiên Lăng trầm mặc một lát rồi nói: “Trương
học trưởng, tôi học xong sẽ về nước, anh sẽ trở về chứ?”
Trương Mặc Kiều ngang ngạnh, hờn dỗi nói: “Anh
với em cùng về nước!”
Uông Thiên Lăng nói: “Trương
học trưởng, anh hy sinh tiền đồ của mình để ở bên cạnh tôi, không
đáng.”
Trương Mặc Kiều không nói gì, Uông Thiên Lăng im
lặng một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh,
Trương học trưởng, cảm ơn hoa hồng cùng tình ca của anh.”
Rốt cuộc Trương Mặc Kiều ngừng những cử chỉ
điên cuồng lại, bản thân cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Anh vẫn thường
xuyên đến đánh bài, vẫn như cũ cổ động Uông Thiên Lăng.
Lúc phát hiện ra Trương Mặc Kiều ở cùng với
Diệp Hiểu An, Tống Tiểu Sơn chỉ cảm thấy vớ vẩn lại khó chịu,
giống như một người không mặc quần áo, chỉ một mình đứng khỏa thân
trong đám người.
Anh đứng trước cửa nhà của Trương Mặc Kiều, suy
nghĩ thật lâu rồi đưa tay gõ cửa.
Giọng nói của Trương Mặc Kiều có chút đè nén, “Ai?”
Tống Tiểu Sơn nói: “Tôi
tới tìm Hiểu An.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Anh lại gõ cửa, “Hiểu An, anh
biết em đang ở trong đó.”
Lại sau một lúc thật lâu, cửa phòng mở ra,
khuôn mặt Diệp Hiểu An đỏ bừng, Tống Tiểu Sơn trầm tĩnh nhìn cô, “Hiểu
An, chúng ta chia tay đi.”
Diệp Hiểu An thoáng ngây dại, nước mắt tích
tích chảy xuống, cô kéo lấy cánh tay Tống Tiểu Sơn: “Em
sai rồi, anh tha thứ cho em đi, em không dám nữa.”
Tống Tiểu Sơn vô cùng mệt mỏi, né tránh cánh
tay của cô:“Hiểu An, anh tha thứ cho em, nhưng mà
chúng ta hãy chia tay đi.”
Anh cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, Diệp Hiểu
An ở phía sau khóc lớn: “Tống Tiểu Sơn, căn bản anh
không hề yêu tôi!”
Anh ngừng lại một chút, “Có
thể em nói rất đúng, thật sự như anh thì không thể nói là yêu em.”
Diệp Hiểu An khóc càng thương tâm.
Tống Tiểu Sơn trở về phòng mình, đi đến cửa ra
vào thì đột nhiên trông thấy từ xa Uông Thiên Lăng cầm một quyển sách,
đang mở mắt thật to, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh.
Anh gật gật đầu với cô rồi đóng cửa lại.
Diệp Hiểu An cùng Trương Mặc Kiều dùng tốc độ
nhanh nhất chuyển ra ngoài, sau đó triệt để biến mất trong cuộc sống
của Tống Tiểu Sơn.
Anh khôi phục lại trạng thái độc thân, một mình
vừa đi học vừa đi làm công, một mình về nhà nấu cơm.
Vài ngày sau, khi anh từ trường trở về nhà thì
Uông Thiên Lăng đang đứng trước cửa phòng anh, anh hơi giật mình:“Thiên
Lăng?”
Uông Thiên Lăng nói: “Hôm
nay tôi làm cá viên, anh có muốn cùng ăn không?”
Anh nói: “Được”
Tuy thời gian hai người quen biết không ngắn nhưng
đây là lần đầu tiên Tống Tiểu Sơn sang phòng Uông Thiên Lăng.
Căn phòng của cô và Tống Tiểu Sơn có cách trang
trí đơn giản như nhau, chỉ là cô sắp xếp vô cùng chỉnh tề, còn treo
một ít đồ mỹ nghệ mua ngoài chợ đồ cũ, cả gian phòng trông rất ấm
áp.
Ngoại trừ làm cá viên Uông Thiên Lăng còn xào
thêm hai món, Tống Tiểu Sơn ăn vài miếng bánh mì cùng thịt bò salad,
đột nhiên được ăn một món ngon như vậy, cảm giác rất tốt.
Lúc ăn cơm, Uông Thiên Lăng do dự: “Tiểu
Sơn, nếu anh không vui thì không cần phải giữ nỗi buồn bực trong
lòng.”
Tống Tiểu Sơn dừng đũa một chút, “Ừ”
Uông Thiên Lăng nhìn nhìn anh, còn nói: “Tất
cả những ai là người nước ngoài tha hương thì luôn gặp phải những
khó khăn như vậy, sau một thời gian nữa sẽ không còn nhớ đến nó.”
Tống Tiểu Sơn nghe thấy giọng điệu cẩn thận
của cô, không khỏi cười cười: “Ừ, tôi không
sao, Thiên Lăng, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Lúc này Uông Thiên Lăng mới nhẹ nhàng thở ra,
cũng bật cười: “Tôi thấy anh ở bên kia hai ngày nay
đều không có động tĩnh gì, thật là hù người ta mà.”
Trước kia đều là bốn người cùng nhau ăn cơm nói giỡn,
hiện tại thiếu mất hai người, Uông Thiên Lăng cùng Tống Tiểu Sơn không có
gì là không thích ứng được, ngược lại nói chuyện càng hợp ý.
Trước khi đi, Uông Thiên Lăng cầm vài cuốn sách đưa
cho Tống Tiểu Sơn: “Ở đây tôi có vài cuốn sách,
anh lấy về đọc đi, giết thời gian cũng không tệ.”
Tống Tiểu Sơn nói: “Cảm
ơn”
Về đến nhà, Tống Tiểu Sơn đặt cuốn sách lên
bàn, nhìn thấy nó là “Cam và chanh”. Anh tiện tay cầm lên, ngồi tựa
vào đầu giường đọc.
Anh gần như dùng cả đêm, đọc xong cuốn “Cam và
chanh”
Trang cuối cùng nói: Lòng mỗi con người đều là
một vở “Cam và chanh”, bạn sớm muộn gì cũng phải hét to lên và dũng
cảm tiến về phía trước.
Rất nhanh đến kì thi, Tống Tiểu Sơn thường đi
sớm về trễ, dường như không hề đụng mặt Uông Thiên Lăng.
Thi xong, anh chuẩn bị để dành được một tháng
tiền công để về nhà, Uông Thiên Lăng tìm anh nói: “Tiểu
Sơn, tôi phải về nước.”
Anh hỏi: “Cô hoàn tất
các học phần rồi sao?”
“Đúng vậy.” Uông
Thiên Lăng nói, “Lúc tôi được trao đổi du học
sinh đến đây thì số học phần cũng không còn bao nhiêu.”
“…” Tống
Tiểu Sơn nói, “Cô còn trở lại Mĩ không?”
“Không được” Uông
Thiên Lăng nói, “Tôi đã tìm được một công
việc trợ lí hành chính trong một công ty trong nước.”
Anh dường như có chút thất vọng, đành phải
nói: “Khi cô về nước rồi thì nhớ nói phương
thức liên lạc cho tôi biết.”
Uông Thiên Lăng cười cười: “Được”
Tống Tiểu Sơn nói vẫn còn giữ một cuốn sách
của Uông Thiên Lăng ở đây, Uông Thiên Lăng nói: “Sách
đó tôi tặng cho anh đấy, anh có muốn thì sang phòng tôi xem có cần gĩ
nữa không, hai ngày nữa tôi sẽ bán chúng đi.”
Anh sang phòng của Uông Thiên Lăng, cầm một bức
tranh nhỏ rồi lại cầm một ống đựng bút xấu xí.
Sau hơn một tuần lễ Uông Thiên Lăng về nước,
Tống Tiểu Sơn nhận được một tin nhắn: “Đây là số
điện thoại liên lạc trong nước của Uông Thiên Lăng.”
Anh nhìn màn hình điện thoại di động thì giật
mình, trong lòng không thể nói đây là cảm giác gì. Anh lưu dãy số kia
lại, xếp vào số điện thoại của bạn bè.
Tống Tiểu Sơn học xong về nước, mới đầu không
làm trong Tống thị, cũng không làm cùng ba anh, anh dựa vào sơ yếu lí
lịch huy hoàng của mình mà tìm một chân kế toán viên cao cấp trong
một công ty đầu tư nước ngoài.
Mẹ cùng hai chị gái của anh từ khi anh về nước
đã đặc biệt chú ý đến chuyện hôn nhân của anh, một hơi giới thiệu
rất nhiều những cô gái cho anh quen biết.
Tống Tiểu Sơn có cũng được mà không có cũng không
sao đi xem mắt, khi sự kiên nhẫn của anh sắp cạn thì gặp Uông Thiên Lăng.
Anh ngồi trên ghế salon của quán cà phê nhìn
Uông Thiên Lăng cười: “Thiên Lăng, tại sao lại là
em?”
Uông Thiên Lăng cũng giật mình: “Tôi
còn tưởng bọn họ nói anh chàng cực phẩm kia là ai, không ngờ lại là
anh nhỉ.”
Tống Tiểu Sơn cũng cười: “Tôi
còn tưởng rằng tôi cũng được xem là người đàn ông cực phẩm, thì ra
không mắt em lại không phải.”
Uông Thiên Lăng trợn tròn mắt: “Chắc
là bởi vì chúng ta cũng khá quen thuộc nhỉ.”
Nếu là người quen mà lại nói chuyện yêu đương thì
hình như không được hay lắm, hai người không hẹn mà cùng nhau lảng
tránh chuyện xem mắt, chỉ nhớ lại những kỉ niện thời gian còn ở
Mĩ.
Ra khỏi quán cà phê, hai người nói lời chia tay,
Uông Thiên Lăng xoay người rời đi, Tống Tiểu Sơn đột nhiên gọi cô,“Thiên
Lăng”
Uông Thiên Lăng quay đầu lại: “Hả?”
“Thiên Lăng” Tống
Tiểu Sơn nói, “Làm bạn gái của anh đi.”
Uông Thiên Lăng giật mình nhìn anh, anh lắp bắp
nói:“Thiên Lăng, em nghĩ lại đi, được
không?”
Uông Thiên Lăng im lặng không nói gì, Tống Tiểu Sơn
nói:“Em xem, hai chúng ta có hoàn cảnh
rất giống nhau, đều làm việc trong thành thị. Chúng ta cũng hiểu rất
rõ cá tính của đối phương, cũng không phải người đặc biệt thích náo
nhiệt, chắc hẳn là ở chung cũng không khó khăn lắm, anh tuy không tính
là hàng cực phẩm, nhưng dựa vào công việc của mình cũng có thể nuôi
sống gia đình, em…có thể suy nghĩ về anh một chút được không?”
Đây thật sự là lời thổ lộ ngốc nhất!
Uông Thiên Lăng trầm ngâm một lát, nói:
“Tôi không thể tùy tiện trả lời anh, để tôi suy nghĩ đã.”
Vượt qua hai tuần lễ bất an không yên, Tống Tiểu
Sơn nhận được điện thoại của Uông Thiên Lăng: “Tiểu
Sơn, lần trước anh nói tôi hãy suy nghĩ thử, tuy hiện tại hai chúng ta
chưa được tính là yêu thương đối phương, nhưng tôi cảm thấy có thể thử
một lần.”
Tống Tiểu Sơn thở dài một hơi, lại hơi có chút thất
vọng, lúc này anh nói: “Anh cảm thấy khả năng hai
chúng ta yêu nhau rất lớn.”
Uông Thiên Lăng sửng sốt hai giây, đột nhiên cười rộ
lên:“Được rồi, em tin tưởng anh.”