Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 8

Hàn Vệ Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía tay vịn cầu thang, nơi đó không có một bóng người.

Anh bướng bỉnh nói: “Cô ấy là cháu gái của ai, cháu ngoại của ai thì có liên quan gì đến anh? Anh phải theo đuổi cô ấy!”

Mấy nam sinh xung quanh đều nhìn anh, trong ánh mắt có chút thương hại, giống như đang nhìn một đứa ngốc .

Buổi tối Hàn Vệ Vũ về nhà, dưới ngọn đèn bàn mở giấy viết thư ra, mất hơn hai tiếng để viết một lá thư tình. Anh viết trong lá thư tình: Anh vừa nhìn thấy em thì đã cảm thấy em sẽ là bạn gái của anh. Nếu em làm bạn gái anh, anh nhất định sẽ dối xử với em thật tốt, anh sẽ bảo vệ em không bị người khác bắt nạt, có thể làm cho em vui vẻ mỗi ngày.

Anh buông bút, nghĩ ngợi, lại viết: có thể giúp em thực hiện rất nhiều nguyện vọng.

Cuối lá thư tình, anh lãng mạn viết thêm một bài thơ: Hỏi thế gian tình là gì, mà cả đời mong được sống chết có nhau. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số. Vạt áo tiệm khoan chung dứt khoát, vì y tiêu người tiều tụy.

Ngày hôm sau, sau khi tan học, anh mang theo sự dũng cảm đứng chờ ở trước cửa phòng âm nhạc, vừa nhìn thấy Tống Uyển Yểu, anh lập tức sửa sang quần áo, bước đến:“Tống Uyển Yểu.”

Tống Uyển Yểu dừng bước, nhìn anh đang đến gần, Hàn Vệ Vũ có chút căng thẳng: “Tôi tên là Hàn Vệ Vũ.”

Vẻ mặt cô hơi khó hiểu, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “À, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?”

“Đây, cho em.”

Hàn Vệ Vũ không nói thêm gì, chỉ nhét phong thư vào trong tay Tống Uyển Yểu, Tống Uyển Yểu vô cùng khó hiểu cầm lấy phong thư hỏi: “Đây là cái gì?”

Hàn Vệ Vũ quẫn bách vô cùng, mặt đỏ lên: “Tình, thư tình, tôi đưa cho em.”

Tống Uyển Yểu giật mình: “Hả?”

Hàn Vệ Vũ bị phản ứng của Tống Uyển Yểu làm cho mờ mịt: “Gì vậy?”

Tống Uyển Yểu gật đầu với anh: “Cảm ơn anh, tôi sẽ xem nó.”

Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

Hàn Vệ Vũ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Tống Uyển Yểu, một lúc lâu sau, vài nam sinh phía sau anh đột nhiên ngã trái ngã phải và một trận cười to bùng nổ.

Vài ngày sau, sau khi kiểm tra cuối kì, anh cùng đám anh em hùng hổ đi đến phòng dạy học. Khi đến dưới lầu thì Tống Uyển Yểu cũng vừa đến: “Bạn học Hàn Vệ Vũ.”

Hàn Vệ Vũ nhìn Tống Uyển Yểu, tim đập kịch liệt, Tống Uyển Yểu đưa một phong thư: “Cho anh.”

Hàn Vệ Vũ như người mộng du trở lại phòng học, vài người bạn thân vây quanh anh: “Anh hai anh hai, nhanh mở nó ra xem đi.” “Anh hai anh hai, anh thật giỏi nha, nhanh như vậy đã bắt đầu.”

Hàn Vệ Vũ mở phong thư ra, ôi chao, làm sao có thể là lá thư mình đã viết chứ? Anh có chút khó hiểu, mở lá thư ra, giây tiếp theo thiếu chút nữa hộc máu. Cô nhóc chết tiệt kia quả nhiên đã “xem kĩ lưỡng” lá thư tình của anh, bên cạnh còn tỉ mỉ dùng bút đỏ chú thích cùng sửa chữa nội dung, mặt của anh lập tức biến sắc.

Mấy người bạn bên cạnh anh lập tức chạy ra xa như đà điểu: “Ôi, đột nhiên em muốn đi toilet.” “Cùng đi, cùng đi nào.”

Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười, một mình ngồi xuống một góc, tỉ mỉ xem toàn bộ những chổ Tống Uyển Yểu chú thích và sửa chữa, cô viết: nhưng lúc này cũng không có ai bắt nạt tôi, mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ, người nhà tôi có thể giúp tôi thực hiện rất nhiều nguyện vọng, nguyện vọng còn lại ngoại trừ Tiểu Đinh Đương, tôi nghĩ có người có thể giúp tôi. Những lí do này thật không thuyết phục.

Ở cuối lá thư tình, cô lại viết: mấy câu thơ này cũng thật không thích hợp trong tình huống này, thật ra, tôi biết một câu thơ rất cảm động, nói cho anh biết để lần sau khi anh viết thư tình cho người khác thì có thể tham khảo nha “Dù biết rằng sẽ không có kết quả gì nhưng lòng vẫn chấp mê"

Tống Uyển Yểu giống như một người không thể chạm đến, lại có một chút yếu ớt của một công chúa nhỏ. Đáng yêu như vậy thật không hợp với những câu nói chết người kia, anh cảm thấy rất khá.

Anh thậm chí còn cầm lấy lá thư kia đọc đi đọc lại, trong lòng anh hơi tức giận, nhưng lại bị những lời phê bình này làm cho bật cười, còn có một chút vui sướng tự nhiên, tự nhiên cảm thấy không yên lòng. Thế giới này chỉ có cô mới có thể trong cùng một lúc làm cho tâm tình anh rối loạn như vậy, giống như một đứa trẻ đang vẽ vời lung tung, trên tờ giấy trắng hiện lên từng nét từng nét vẽ xinh xắn, rõ ràng rất nguệch ngoạc nhưng lại rất ngây thơ, lại mang chút trong sáng.

Thời gian thấm thoát trôi đi, từ lúc viết lá thư tình kia đến nay thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy.

Hàn Vệ Vũ hơi nheo mắt, anh đã chờ đợi lâu lắm rồi, cho dù có lấy đi nửa cái mạng của anh thì anh cũng muốn giữ lại người đẹp trước mắt này. Anh thích cô gái lúc đầu là một cô bé giờ đã hóa thành ánh mặt trời duy nhất trong lòng anh, có ánh sáng này, anh mới có thể bước ra khỏi con đường tăm tối.

“A” Tống Uyển Yểu từ trên ghế nhảy dựng lên, “Anh tỉnh rồi?”

Hàn Vệ Vũ nhìn cô cười cười, anh thật không thích hợp với vẻ mặt tươi cười này, mỗi lần đều giống như có chút miễn cưỡng hoặc là một chút lạnh lẽo. Anh nằm trở lại giường, nụ cười yếu ớt khiến cho Tống Uyển Yểu phải chậm rãi đi đến trước giường, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào lồng ngực quấn băng dày đặc: “Còn đau không?”

Cô nói xong, lại nói thêm: “À! Anh không cần trả lời, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Hàn Vệ Vũ cười đến ho khan làm cho động đến miệng vết thương trước ngực, ho khụ một tiếng. Tống Uyển Yểu luống cuống chân tay: “Anh làm sao vậy? Miệng vết thương có đau không?”

Cô định vươn tay nhấn nút nhưng Hàn Vệ Vũ lại dùng cánh tay không bị thương bắt lấy vạt áo bằng lông cừu trắng của cô: “Không…sao.”

“À”. Tống Uyển Yểu buông tay xuống, Hàn Vệ Vũ thuận thế cầm lấy tay cô, cô muốn rút lại nhưng không dám dùng sức, đành phải đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Hàn Vệ Vũ. Hàn Vệ Vũ kéo kéo tay cô, ý bảo cô ngồi xuống giường.

Tống Uyển Yểu liếc mắt xem thường: “Này, anh đừng có ỷ đang bị thương thì lợi dụng tôi nha!”

Khóe miệng Hàn Vệ Vũ nhếch lên, tay anh chậm rãi dời đi, Tống Uyển Yểu bị đầu ngón tay nóng bỏng của anh kích thích đến từng lỗ chân lông, cô đang tính hất mạnh những ngón tay tác quái của anh ra thì Hàn Vệ Vũ nói: “Tốt hơn…chưa?”

Tống Uyển Yểu ngẩn ra, ngón tay Hàn Vệ Vũ tỉ mỉ vuốt ve vết sẹo trên cánh tay cô, cô đỏ mặt, giọng điệu hung dữ:“Anh lo nhiều vậy sao, lo cho mình trước đi!”

Ánh mắt Hàn Vệ Vũ dán trên mặt cô, Tống Uyển Yểu chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Đã khá hơn rồi.”

Bóng nắng thong thả lan rộng trên bức trường trắng, hai người cứ trầm mặc giằng co như vậy.

Hàn Vệ Vũ nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh như cây gậy của cô, lòng Tống Uyển Yểu rối loạn, vô số âm thanh đang gào thét trong lòng: “Hất anh ta ra! Mau hất anh ta ra!”

Nhưng lại có một tiếng nói mỏng manh khác đang cố tình làm cho cô không thể hạ quyết tâm được: “Anh ta là bệnh nhân đó.”

Đúng vậy, anh ta là bệnh nhân, Tống Uyển Yểu cảm thấy mình thật lương thiện, nếu anh ta không phải là một bệnh nhân đáng thương, cô đã sớm phải cho cái tên háo sắc này một bạt tai.

Ánh mắt Hàn Vệ Vũ vẫn khóa trên khuôn mặt Tống Uyển Yểu, cô gái kia nhất định đang nghiến răng nghiến lợi, nhất định đang do do dự dự, trong lúc nhất thời không biết phải quyết định thế nào, cuối cùng nhìn thấy cô cam chịu thoải mái ngồi xuống giường.

Trong lòng Hàn Vệ Vũ cảm thấy ấm áp vô cùng, anh có chút tự kỉ nghĩ có lẽ chỉ có đối mặt với anh, cô gái lạnh băng này mới có nhiều biểu tình như vậy chăng?

“A….rất xin lỗi, rất xin lỗi! Tôi, tôi vừa mới gõ cửa…”

Tống Uyển Yểu nhìn cô y tá trẻ đang khẩn trương sợ hãi, cảm thấy giống như bị bắt gian trước mặt mọi người vậy, cô nhìn bàn tay to của Hàn Vệ Vũ đang nắm lấy tay mình, không biết hai người họ đang làm gì đây?

Y tá phụ đẩy xe, trên xe có một đống lớn băng gạc, cô hoảng sợ nhìn hai người trước mặt đang nắm tay nhau, nghe nói người trong phòng bệnh này là một đàn anh xã hội đen, người đẹp kia hình như là bạn gái anh ta, xong rồi xong rồi, lúc này lại làm gián đoạn bọn họ thân mật với nhau, cô ra khỏi bệnh viện không biết có bị người ta trùm bao tải, kéo tới mộ con ngõ u ám, sau đó…, không không tưởng tượng, không thể suy nghĩ nữa, ôi ôi, sao lại giao bệnh nhân này cho cô vậy chứ?!

“Đừng lo.” Cô gái đẹp nói, tuy rằng khuôn mặt lãnh đạm, nhưng giọng nói rất dịu dàng, “Anh ta cần phải chích thuốc sao?”

“Hả? Không phải không phải.” Cô y tá xua tay, “Tôi đến thay thuốc, loại thuốc này tám tiếng phải thay một lần.”

Cô gái đẹp đứng dậy, người đàn ông hung hãn đang giữ chặt cánh tay người đẹp thế nhưng lại đang dùng ánh mắt nịt nọt, mong chờ nhìn cô gái đẹp.

“Này!” Cô gái đẹp thật hung dữ, “Anh lôi kéo tôi như vậy thì làm sao thay thuốc?”

Cô y tá cúi đầu, làm bộ như đang bận rộn tìm đông tìm tây, ngọn lửa tò mò lại đang hừng hực trong lòng, các cô còn đoán người đẹp này bị ức hiếp, hai người khẳng định sẽ diễn một đoạn tình cảm ngược luyến thương tâm. Nhưng xem ra không phải rồi.

Người đàn ông cố chấp lôi kéo cô gái đẹp, một lát sau, cô gái đẹp thỏa hiệp, giọng điệu trở nên nhỏ nhẹ mềm mại: “Anh thay thuốc trước được không? Tôi sẽ ở bên cạnh, chờ anh thay thuốc xong chúng ta nói tiếp. Nào, tôi nói anh phải nghe.”

Băng ngực mở ra, Tống Uyển Yểu hít một hơi, một vết thương vừa dài vừa sâu chém ngang phổi, hai bên miệng vết thương máu chảy đầm đìa. Khi lớp băng gạc cuối cùng được mở ra, cô nghe được một tiếng “rẹt rẹt”, đại khái là miệng vết thương dính chặt vào miếng băng, hiện tai đang bị tách ra.

Hàn Vệ Vũ chỉ hơi nhíu mày, không rên một tiếng, Tống Uyển Yểu không tự chủ được cầm lấy tay anh: “Đau không?”

Hàn Vệ Vũ dùng sức nắm lấy tay cô, vết thương lớn nhỏ trên người anh thật đếm không hết, trong trí nhớ chưa từng có ai hỏi anh đau hay không, dần dần chính anh cũng đã bỏ qua rất nhiều đau đớn trên thân thể và trong lòng.

Tống Uyển Yểu bị anh siết chặt hơi khó chịu, cô nghĩ anh đang rất đau đớn nên liền an ủi anh: “Nhịn một chút đi, sẽ xong ngay thôi.”

Hàn Vệ Vũ không thể nói nên lời đây là cảm giác gì, ngực của anh rất đau, vẫn đau đến xương, anh đã rất quen thuộc với loại đau đớn này, chỉ cần không chết, đau đớn cùng lắm chỉ là tạm thời. Nhưng trong trái tim lại là một nỗi đau khác, anh không dám buông tay, anh sợ nhất khi buông tay, như vậy nỗi đau sẽ không thể vơi đi được.

Y tá tỉ mỉ băng bó rồi đẩy xe rời đi.

Tống Uyển Yểu đứng ở trước giường, cầm lấy một cái khăn lau đi mồ hôi trên mặt Hàn Vệ Vũ, lại giúp anh hạ thấp giường. Cô chưa từng chăm sóc cho bệnh nhân, làm xong việc này, nhìn nhìn chung quanh, đành phải ngồi trở lại.

Hàn Vệ Vũ nói: “Nói…nói đi.”

Tống Uyển Yểu rầu rĩ: “Anh nghỉ ngơi một chút đi, vừa rồi khi thay băng tôi thấy anh chảy rất nhiều mồ hôi, nhất định là rất mất sức, mau ngủ một giấc đi, chờ anh tỉnh lại tôi sẽ nói chuyện với anh.”

Hàn Vệ Vũ im lặng một chút: “Nói đi, em nói…anh…nghe.”

“Được được” nói chuyện còn phải thở, vậy mà còn cố gắng như vậy, Tống Uyển Yểu không còn cách nào: “Nói gì đây? Kể chuyện cho anh nghe sao?”

Hàn Vệ Vũ cắn cắn môi, Tống Uyển Yểu nói: “Tôi kể đây, ngày trước…Ai nha, được rồi, hãy đổi cái khác nha, để tôi kể một câu chuyện xưa về tâm lý học, không biết nói gì đây nữa? Hay là nói về sự suy nhược nhé, sẽ thích hợp với tình trạng hiện tại của anh"

Lúc Hàn Vệ Vũ mơ mơ màng màng sắp ngủ gục thì nghe thấy Tống Uyển Yểu nói: “Bị suy nhược phải không, sao lại có vẻ như vấy, ngẫm lại cũng chưa có ai thê thảm hơn anh , giống như binh lính trên chiến trường, bọn họ...”

Anh nghĩ, cô nhóc kia thật là đọc quá nhiều sách rồi, nhưng mà sao vẫn đần độn như vậy chứ, người như anh sao lại có vẻ như thế được, bị chém vài nhát mà đã bị suy nhược rồi sao?

Vào giữa trưa, Tiểu Nguyên đi vào phòng bệnh thì Hàn Vệ Vũ đang ngủ, Tống Uyển Yểu liền cùng cậu ta đi đến hành lang. Tống Uyển Yểu kinh ngạc nhìn cả hành lang chất đầy vô số những lẵng hoa, Tiểu Nguyên nói: “À, đều là của người khác tặng cho anh hai.”

Tống Uyển Yểu quả thực thấy buồn cười, may mà biết vị anh hai này chỉ bị thương, nếu không biết còn tưởng rằng anh ta đã chết rồi. Cô tiến đến trước những lẵng hoa, những người đưa hoa đến cũng không tầm thường nha, không thể nào?! Cô trợn mắt nhìn, anh cả cô cũng tặng sao?

Cô cầm tấm thiệp trong lẵng hoa lên, nhìn trên tấm băng: Chủ tịch Đinh của tập đoàn Tụng Xương, Tiểu Nguyên đứng bên cạnh giải thích: “Chủ tịch Đinh có hợp tác một mối làm ăn cùng chúng em .”

Tống Uyển Yểu bỏ tấm thiệp xuống, xem ra nhất định không thể để cho anh cả thấy cô ở chung với Hàn Vệ Vũ. Tiểu Nguyên dò xét biểu tình của cô, thật ra mặt cũng không chút thay đổi: “Chị dâu, vừa rồi bác sĩ nói anh hai có thể rời khỏi ICU.”

“À.” Cũng đúng, từ khi Hàn Vệ Vũ nằm trong ICU đến nay, các anh em của anh ta cứ ra ra vào vào bệnh viện của người ta không xem quy định ra gì, nếu đổi lại là người khác thì bệnh viện sớm đã cảnh cáo rồi.

“Vậy đổi lên lầu 6 được không chị dâu?”

Đang muốn trưng cầu ý kiến của cô sao? Ý kiến của cô chính là không có ý kiến: “Ừ, được.”

Tiểu Nguyên đi làm thủ tục chuyển phòng, Tống Uyển Yểu trở lại ICU, Hàn Vệ Vũ còn ngủ. Ánh mặt trời trong phòng không còn rực rỡ như buổi sáng, cô ngồi trên ghế, ngắm nhìn anh từ khoảng cách vài bước chân.

Từ khi nhìn thấy anh bị thương, cô cũng rất thương cho anh, anh mạnh mẽ như vậy, bị thương nghiêm trọng như vậy mà cũng chỉ nhíu mày mà thôi, anh cần sự đồng tình và thương hại của cô sao?

Cô quyết định sau hai ngày cô sẽ trở về với thế giới nhỏ của cô, đem vứt bỏ hết những cảm xúc phức tạp đối với người đàn ông này.
Bình Luận (0)
Comment