Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 12

Người ta nói “Tình trường đắc ý, sự nghiệp thất ý”, đối với Vương Tiểu Vũ đang càng ngày càng như cá gặp nước ở tòa soạn mà nói, tựa hồ lại không tương xứng.

Cốc Hạo gỡ kính mắt xuống, hờ hững nói: “Gần đây đã có thể viết bản thảo phỏng vấn, cuối cùng cũng không còn là đầu gỗ nữa, có chút tiến bộ rồi.”

Vương Tiểu Vũ chân chó trả lời: “Đâu nào, là nhờ ngài biết cách lãnh đạo đó chớ.”

“… Nhưng tư tưởng vẫn còn ấu trĩ, hạ thấp tiêu chuẩn của tòa soạn chúng tạo.” Cốc Hạo vẫn là trước sau như một thấy phản cảm với cái kiểu tâng bốc nịnh hót.

Vương Tiểu Vũ sờ sờ mũi.

Cậu đã thích ứng với sự lạnh lùng của Cốc Hạo. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu phát hiện, năng lực của cái người lãnh đạo này quả thật là không thể chê vào đâu được, nhưng chính là thái độ làm người có chút nghiêm túc, đúng chuẩn khẩu xà tâm phật.

Cốc Hạo trả bản thảo đã được chỉnh sửa lại cho Vương Tiểu Vũ, phân phó: “Được rồi, thứ sáu tuần này tôi có hẹn người đi phỏng vấn, cậu cũng đi chung đi.”

Vương Tiểu Vũ: “(^o^)/~ Vâng.”

Lúc này, biên kịch đang ngồi trong nhà một mình gõ chữ, tác giả kiêm trụ cột gia đình —— Chu Phong tiên sinh, sau 6 tiếng đồng hồ phấn đấu, rốt cục đã hoàn thành đại cương cho kịch bản mới.

Xoa xoa cặp mắt đã có chút đau nhức, anh đứng dậy rót cho mình một ly nước, nhìn đồng hồ, anh đứng dậy đi hâm nóng thức ăn lại.

Sau 15 phút, Chu Phong trở lại thư phòng, đang chuẩn bị bắt đầu gõ chính văn, nhận được thông báo của tin nhắn.

A Phong, em trở lại Bắc Kinh, trưa thứ sáu tuần này, chỗ cũ, đi ra ăn một bữa cơm đi.

—— Từ Nhất Minh

Chu Phong nhìn tin nhắn một lúc lâu, chậm rãi dựa lưng vào ghế, qua được một lúc, anh khẽ thở dài.

************

Thứ sáu, Vương Tiểu Vũ có nhiệm vụ đi phỏng vấn hăng hái bừng bừng ra khỏi cửa.

Trước khi đi, Chu Phong xác nhận lại lộ trình của cậu.

Vương Tiểu Vũ đáp: “Sáng hôm nay sang phỏng vấn bên Quốc Mậu, buổi chiều mới có thể về nhà đúng giờ, thế nào? Học trưởng anh muốn đi ra ngoài sao?”

Chu Phong cười cười, nói: “Không có.”

Vương Tiểu Vũ không có suy nghĩ nhiều, vọt thẳng ra cửa.

Vậy mà, vừa đến tòa soạn lại nhận được thông báo kế hoạch bị dời lại, buổi sáng đi phỏng vấn một ông chủ khách sạn, buổi chiều mới có thể đến Quốc Mậu hoàn thành kế hoạch theo dự tính, lập tức xuất phát.

Một buổi sáng, tiểu trợ thủ Vương Tiểu Vũ cầm theo máy chụp ảnh vờn tới vờn lui bên người Cốc Hạo.

Thật vất vả mới có thể hoàn thành buổi phỏng vấn, ông chủ khách sạn mời hai người bọn họ đến một nhà hàng Tây tên là Lam Điều dùng bữa trưa, hai người cũng đã đói bụng rồi nên nếu còn từ chối nữa sẽ bị xem là bất kính.

Vương Tiểu Vũ vốn có khẩu vị nặng (ý nói em ấy thích ăn đồ cay á) nên cả bữa cơm Tây ăn hoàn toàn không hề biết vị, thật vất vả mới đến cuối bữa ăn, cậu cố gắng lấp đầy bụng đến tám phần mười, cảm giác Cốc Hạo có chuyện gì cần nói riêng với người được phỏng vấn, vì vậy diện lí do đi vệ sinh chuồn ra khỏi bàn ăn, chạy đến cửa ra vào nhà hàng thông khí.

Lúc này, cậu nhận được điện thoại của Triêu Văn Hủ Đạo.

“Này? Tiểu Triêu a, bị sao vậy?”

Triêu Văn Hủ Đạo: “Tiểu Vũ Thụ, cậu có biết hiện tại đại thần nhà cậu đang làm cái gì hông?”

Vương Tiểu Vũ: “Học trưởng? Hẳn là hôm nay anh ấy sẽ ở trong nhà cả ngày đuổi bản thảo a.”

Triêu Văn Hủ Đạo: “Không phải chớ? Cẩu huyết vậy sao? Tớ vừa đi dạo phố thì thấy bóng dáng anh ấy đang ngồi trong nhà hàng ăn cơm với một nam nhân có dáng dấp không tồi. Bầu không khí rất không đúng nha.”

Vương Tiểu Vũ: “… Có phải cậu nhìn lầm hay không a? Ở đâu? Vừa lúc tớ cũng đang đi ăn ở đó.”

Triêu Văn Hủ Đạo: “Tuyệt đối không nhìn lầm! Thị lực của tới chính là 1.5 nha! Chính là cái quán cơm Tây Lam Điều, bàn sát cửa sổ, hảo hảo mà tìm.”

“Lam Điều? Tớ đang đứng ngay cửa a, sao tớ lại không…”

Vậy mà, Vương Tiểu Vũ vừa quay đầu lại liền thấy Chu Phong đi ra, anh nhìn thấy Vương Tiểu Vũ lập tức kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ? Hôm nay… Không phải em đang phỏng vấn ở Quốc Mậu sao?”

Vương Tiểu Vũ lăng lăng trả lời: “Đột nhiên có một buổi phỏng vấn mới… Còn anh? Không phải anh nói cả ngày hôm nay sẽ không ra khỏi nhà sao?”

“Anh…”

Lúc này, nam nhân đang đi sau Chu Phong tiến lên, liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vũ, ngắt lời anh: “A Phong, vị này chính là? Không giới thiệu cho em một chút sao?”

Nhìn nam nhân tinh anh mặc tây trang đeo mắt kính mang theo ánh mắt muốn chiếm làm của riêng cùng với xưng hô thật thân mật, Vương Tiểu Vũ ngây ngẩn cả người.

“Em ấy là…” Chu Phong đang muốn giải thích, không may lại bị chặt đứt.

“Vương Tiểu Vũ, đi thôi, đến chỗ khác.” Cốc Hạo hàn huyên với ông chủ khách sạn xong, liền cáo từ, đã sắp tới thời gian phỏng vấn buổi chiều rồi.

Vương Tiểu Vũ: “A, vâng.”

Chu Phong tiến lên nắm lấy tay Vương Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ. Anh có lời muốn nói…”

Vương Tiểu Vũ nhìn Cốc Hạo đã đi xa, lại chuyển đầu nhìn nam nhân tinh anh cùng Chu Phong, nói: “Học trưởng, có chuyện gì để tối về nhà nói, em phải đi làm việc trước cái đã.”

Dứt lời, cậu giãy tay khỏi Chu Phong để đuổi kịp Cốc Hạo.

Sau bữa cơm trưa cũng không khó bắt xe, rất nhanh hai người đã lên taxi.

“Bác tài, đến Quốc Mậu.”

“Vâng!”

Chiếc xe đang đứng yên khẽ lăn bánh.

Cốc Hạo liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy dáng vẻ cậu thất hồn lạc phách, thổ tào nói: “Thế nào? Vừa nãy chính là vị kia nhà cậu? Xem ra, cậu bắt quả tang tên ấy ăn vụng?”

Vương Tiểu Vũ cả kinh, tạc mao nói: “Anh mới ăn vụng! Cả nhà anh mới ăn vụng! Học trưởng của em mới sẽ không ăn vụng!”

Sau khi rống xong, cậu dừng lại, không xác định nói: “Sai, làm sao anh biết…”

Người bình thường sẽ trực tiếp đoán hai nam nhân có quan hệ người yêu sao?

Tài xế lái taxi chấn kinh ho khan vài tiếng.

Không để ý tới tài xế, Cốc Hạo tự nhiên lãnh đạm nói: “Đừng hoài nghi ánh mắt nhìn người của tôi. Trước để tôi nhắc nhở cậu, tôi cũng không hy vọng thuộc hạ của mình sẽ mang theo tâm trạng bất ổn mà đi làm việc, cho nên, mau chóng thu hồi bộ dáng này của cậu đi.”

Vương Tiểu Vũ ỉu xìu đáp: “… Vâng ạ.”

Buổi chiều lúc phỏng vấn Vương Tiểu Vũ biểu hiện rất bình thường, lần này khiến cho Cốc Hạo có chút ngoài ngoài ý muốn. Hắn cho rằng Vương Tiểu Vũ là nhóc con đụng chút việc đều sẽ viết ở trên mặt, tâm tình chuyển biến rất lớn.

************

Buổi tối gần 9 giờ, Vương Tiểu Vũ mới về đến nhà.

Chu Phong ân cần nghênh đón: “Tiểu Vũ, đã về rồi, sao lại trễ như thế? Anh có làm món thịt bò xào cay, đầu cá kho ớt, còn có dưa cải xé nhỏ mà em thích nhất đấy.”

Vương Tiểu Vũ không sức lực đáp: “… Nga.”

Chu Phong: “Vậy em muốn ăn cơm trước hay là tắm trước?”

Vương Tiểu Vũ thả người xuống ghế salon mềm mại, sau đó vỗ vỗ vị trí bên người, nói: “Giải thích trước cái đã.”

Chu Phong thở dài, quả nhiên vẫn là để bụng a.

Anh nghe lời ngồi xuống ghế salon, nhìn vào đôi mắt của Vương Tiểu Vũ, nói: “Anh không muốn để em suy nghĩ nhiều nên mới không nói cho em biết. Người kia là… Bạn trai cũ của anh.”

Cư nhiên lại là người tình cũ?!

Cái này đã nằm ngoài dự liệu của Vương Tiểu Vũ, cậu lập tức hỏi tới: “Không phải anh nói người đó đã đi về quê rồi hay sao?”

“Cậu ấy nói với anh, hôn nhân của cậu ấy xảy ra chút vấn đề, đã come out với gia đình, sau đó từ chức dự định quay về Bắc Kinh phát triển.” Dừng lại một chút, Chu Phong tiếp tục nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh xin thề, hiện tại anh với cậu ấy một chút quan hệ cũng không có.”

Vương Tiểu Vũ híp mắt nhìn anh: “Vậy sao anh lại gạt em nói hôm nay không đi ra ngoài?”

Chu Phong sờ sờ lên đầu của Vương Tiểu Vũ, nói: “Hôm trước nhận được tin nhắn của cậu ấy anh cũng không dự định đi. Hôm nay không biết từ đâu mà cậu ấy tìm được số điện thoại mới của anh, tự mình gọi tới nhắc nhở anh, còn nói chỉ là lấy thên phận bạn cũ để đi ôn chuyện, nên anh mới phải đi.”

“Hừ, thật chớ?” Vương Tiểu Vũ ngẩng đầu vẫy đuôi.

Chu Phong biết cậu đã không còn tức giận nữa, vì vậy cười nói: “Đứa ngốc, em hẳn là nên tự tin về mị lực của mình hơn một chút mới đúng chứ.”

Vương Tiểu Vũ tiếp nhận lời giải thích của Chu Phong, cho dù chuyện này đã được làm sáng tỏ, nhưng trong lòng cậu vẫn còn có chút nghi hoặc.

“Học trưởng, em… Hình như em với anh ta không hề có một điểm chung, vì sao anh lại thích em nha?”

Chu Phong sửng sốt, tỉ mỉ cân nhắc một chút, nói: “Nói thật nhé, anh cũng không biết. Em với cậu ấy từ ngoại hình đến tính cách chính là khác nhau một trời một vực. Thế nhưng, tình yêu sao có thể nói rõ thành lời được đây? Anh thích em chính là một chuyện tự nhiên. Còn em? Tại sao lại thích anh?”

Vương Tiểu Vũ nghiêng đầu tự hỏi.

Tại sao lại thích học trưởng…

Anh ôn nhu, thành thục, săn sóc, có tài hoa, làm cơm ăn ngon… Sai, đây đều là cảm thụ sau khi sống chung,… Còn lúc đang ở Hủ Quốc thì sao nha?

Lúc hai người online tám chuyện trên trời dưới đất, trong lúc lơ đãng khoảng cách của hai trái tim cũng ngày càng gần.

“Thế nào? Có phải chính em cũng nói không nên lời đúng chứ?” Chu Phong cười nói.

Vương Tiểu Vũ bĩu môi, rốt cuộc đợt phong ba về bạn trai cũ này cũng được trôi qua trong êm đẹp.
Bình Luận (0)
Comment