Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 14

Rời khỏi quán cà phê Từ Nhất Minh đi tới chỗ đậu xe, ngồi vào xe của mình.

Suy tư một hồi, y nhấn số của Chu Phong.

Chu Phong: “Ừ.”

Từ Nhất Minh trêu đùa: “Thân ái, anh đoán xem hôm nay em đã gặp ai?”

Chu Phong: “… Em lại muốn đùa kiểu gì nữa đây?”

Từ Nhất Minh: “Hắc, quả nhiên có người mới liền quên tình cũ, một chút cũng không ôn nhu. Hôm nay em đã hàn huyên trò chuyện với tiểu bảo bối nhà anh đấy, ngã bài rồi. Anh đoán xem cậu ấy đáp trả em thế nào?”

Chu Phong thở dài, nói: “Em đừng đùa quá trớn.”

Từ Nhất Minh: “A, yên tâm, em tự có chừng mực, sẽ không tổn thương đến bảo bối nhà anh đâu.” Dừng lại một chút, y kêu: “Chu Phong.”

“Thế nào?”

“Nếu như, cậu ấy thực sự rút lui, anh, sẽ cho em cơ hội chứ?” Thanh âm bình thản của Từ Nhất Minh che giấu  tâm tình hơi kích động.

Qua một hồi lâu, cũng không có tiếng đáp lại.

Rốt cục, Chu Phong phá vỡ trầm mặc: “Nhất Minh, chúng ta, đã không thể trở về như trước đây được nữa. Bốn năm qua, chúng ta cũng đã thay đổi. Hiện tại trở lại nói những cái này, có tác dụng gì sao?”

Từ Nhất Minh lạnh lùng cười: “Vậy sao? Em cúp.”

Không đợi Chu Phong phản ứng, Từ Nhất Minh liền cúp điện thoại, sau đó hư thoát mà tiến vào ghế lái.

… Chúng ta thay đổi, cảm tình cũng thay đổi?

“Từ Nhất Minh, tôi là les, kết hôn với tôi đi, dù sao thì anh cũng không có tổn thất gì, nhà tôi thúc giục dữ quá, trước qua trận này cái đã.”

“Này, Từ Nhất Minh, hình như em thích anh thật rồi, nếu không chúng ta… làm một cặp vợ chồng chân chính đi?”

Một cuộc hôn nhân giúp đỡ lẫn nhau, bởi vì một bên thay đổi cảm tình mà dẫn tới đường cùng.

“Anh nói đi! Không phải là vì muốn thăng tiến nên mới cưới tôi đấy chứ? Tên đồng tính luyến ái chết tiệt! Biến thái! Anh coi tôi thành cái gì?”

Nữ nhân không muốn cả đời phải buộc cùng một chỗ với một nam nhân không có khả năng yêu mình, để trả thù, cho nên đã công khai bí mật của y với người đời.

“Mày cút cho tao! Từ hôm nay trở đi mày không còn nửa điểm quan hệ với gia đình tao nữa. Tao muốn mày thân bại danh liệt! Con gái, đi với ba!”

Cha vợ trước, cũng là chính cấp trên vô tình sa thải, khiến y phải vứt bỏ tiền đồ.

“Súc sinh! Sao tao lại có một đứa con trai không biết xấu hổ như mày vậy chứ?”

“Nhất Minh a, nghe mẹ nói đi, chúng ta đi nhận lỗi, được chứ?”

Ba mẹ phớt lờ, khiến Từ Nhất Minh ở quê nhà cũng không còn một nơi yên ổn cuối cùng để sinh sống, suốt đêm đó y rời khỏi nhà, mang theo tiền tích góp trong những năm qua, bước lên máy bay trở về Bắc Kinh.

Từ Nhất Minh lấy tay che mắt mình lại, càng không ngừng nỉ non tên của Chu Phong.

A Phong… A Phong…

Bầu trời hạ xuống một trận mưa to, rơi lên nóc xe tí tách tí tách, giấu đi tiếng khóc rống của một người đã đánh mất vài thứ quan trọng.

************

“Tiểu Vũ, đã về rồi.”

“Dạ.”

Chu Phong cẩn cẩn thận thận hỏi: “Em vừa mới… đi gặp ai sao?”

Vương Tiểu Vũ bình thản nói: “Dạ, là tình địch.”

Nghĩ không ra em ấy sẽ trực tiếp như vậy, Chu Phong vội ho vài tiếng để che giấu ngạc nhiên, hỏi tiếp: “… Sao rồi?”

“Không sao cả, trực tiếp ngã bài. Có người can đảm dám đến khoét góc tường nhà em, đương nhiên em phải hăng hái phản kháng để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của mình chứ!” Vương Tiểu Vũ giơ giơ nắm tay lên tỏ vẻ tượng trưng.

Chu Phong nhịn không được bật cười nói: “Ân, em, làm rất tốt.”

Vương Tiểu Vũ liếc Chu Phong, sau đó túm lấy cổ áo của anh, chất vấn: “Học trưởng, hiện tại em là bạn trai của anh đúng chứ?”

“Đương nhiên.”

Vương Tiểu Vũ tiếp tục hỏi: “Cho dù anh đã từng thích người nọ, nhưng hiện tại người anh yêu là em, đúng hay không?”

Chu Phong bày ra ánh mắt chân thành trăm phần trăm: “Đúng, anh yêu em.”

Vương Tiểu Vũ thả Chu Phong ra, đắc ý lẩm nhẩm: “Như vậy em đây còn cái gì để mà sợ nữa chứ. Cảnh cáo anh, không được gạt em lén liên lạc với anh ta, em hận nhất là người khác gạt mình.”

Chu Phong: “Dạ dạ dạ, chủ nhân, xin tuân mệnh.”

Vương Tiểu Vũ: “Ngoan.”

Bất tri bất giác, Vương Tiểu Vũ đã từng là một fan NC (não tàn) không người nào sánh nổi đã cưỡi lên trên người đại thần mà chính mình từng sùng bái nhất, từ từ phát triển theo hướng trung khuyển công và nữ vương thụ, đối với loại cải biến thật lớn về hình thức ở chung này, ngược lại hai người ai cũng thích thú.

Qua rất nhiều ngày sau, ngoại trừ công tác, Từ Nhất Minh cũng không có liên lạc với Vương Tiểu Vũ và Chu Phong nữa, trong khoảng thời gian nhàm chán Vương Tiểu Vũ không khỏi suy đoán, lẽ nào Từ Nhất Minh đã bỏ cuộc rồi?

************

Đô —— đô ——

“Ừ?”

Thanh âm hư nhược của Từ Nhất Minh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Này, là A Phong sao?”

Nghe thấy giọng y không quá thích hợp, Chu Phong hỏi: “Em bị làm sao vậy?”

“Em… bị viêm dạ dày cấp tính nên đang nằm viện, anh… Có thể tới xem em một chút hay không?”

Chu Phong: “Không có người khác chăm sóc cho em sao?”

Từ Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Phong! Em ở Bắc Kinh chỉ còn lại một người bạn là anh đấy! Em… Tê —— Nếu như em chết ở bệnh viện nhớ kỹ nhanh tới nhặt xác của em đấy!”

Chu Phong thở dài, hỏi: “Ở bệnh viện nào?”

Đã hỏi được tên bệnh viện và số giường, sau khi cúp điện thoại Chu Phong lập tức gởi tin nhắn sang cho Vương Tiểu Vũ.

Người gởi: Chu Phong

Báo cáo: Từ Nhất Minh bị bệnh nặng phải nằm viện, anh đi thăm một chút, phu nhân có phê chuẩn hông?

Vương Tiểu Vũ đang ngồi chọn đề tài lại thấy tin nhắn gởi tới, bĩu môi, nhắn tin lại:

Bị bệnh nặng phải nằm viện? Rất nghiêm trọng sao?

Người gởi: Chu Phong

Hình như là viêm dạ dày cấp tính, cậu ấy mới vừa chuyển tới Bắc Kinh không lâu, hình như không ai chăm sóc cậu ấy cả.

Người gởi: Vương Tiểu Vũ

… Anh đi đi. Bệnh viện nào?

Người gởi: Chu Phong

Bệnh viên Hàng không Dân dụng Khoa dạ dày phòng C giường A. Ngoan, dừng suy nghĩ nhiều a, anh đi một lát sẽ trở lại, em cứ an tâm làm việc đi.

… Bệnh viên Hàng không Dân dụng… Sao? Vương Tiểu Vũ thầm nói ở trong lòng.

************

Địa điểm: Bệnh viên Hàng không Dân dụng Khoa dạ dày phòng C

Chu Phong đặt bó hoa và trái cây xuống, hỏi: “Sao rồi, đã khá hơn chút nào chưa?”

Từ Nhất Minh yếu ớt nói: “Còn chưa chết.”

Chu Phong ngồi xuống bên giường, nói: “Bác sĩ nói thế nào?”

Từ Nhất Minh: “Không có gì, nói là nằm lại viện…” Y giùng giằng ngồi dậy, không cẩn thận chạm đến vết thương bị đau nên hừ một tiếng, sau đó nói: “Quan sát vài ngày liền thả em ra.”

Chu Phong: “Em nằm đi, đừng ngồi dậy. Mấy ngày nay em đã ăn gì rồi?”

Từ Nhất Minh mang theo vẻ mặt ghét bỏ nói: “Một thứ đồ vật dinh dính đặc biệt của bệnh viện, mệnh danh là bữa cơm dinh dưỡng, tư vị kia a, khi trở về rồi anh tuyệt đối sẽ không muốn nếm thử lần thứ hai đâu.”

Chu Phong thở dài, hỏi: “Sao đột nhiên lại bị bệnh? Có phải em vẫn cứ liều mạng như trước đây không?”

Từ Nhất Minh: “Không có biện pháp, tất cả bắt đầu lại từ đầu, nếu không tạo ra được chút thành tích, sao em có chỗ đứng tại thành phố này được đây?”

Chu Phong: “Em a, vẫn là quật cường như vậy, nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến hoàn mỹ.”

Từ Nhất Minh bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ có thể trách ba mẹ đã đặt cho em cái tên quá phù hợp.”

Chu Phong suy tư một chút, nói: “Nếu không… Mấy ngày tiếp theo anh sẽ mang cơm trưa ở nhà đến cho em.”

Đúng như trong dự liệu, Chu Phong vẫn là mềm lòng như trước đây vậy.

Từ Nhất Minh cười thầm nói: “A, vô cùng cảm kích! Thế nào, anh muốn gạt vị kia nhà anh sao?”

Nhớ tới Vương Tiểu Vũ, Chu Phong cười sủng nịch nói: “Sẽ không gạt em ấy, anh đã báo cáo rồi, em ấy có thể lý giải.”

Từ Nhất Minh ngẩn ra, hồi tưởng lại hoàn cảnh đã từng tiếp xúc với cậu, lập tức hờ hững nói: “Xem ra, anh đã thực sự không giống với trước đây nữa rồi.”

“Ân, anh đã đáp ứng với em ấy, giữa bọn anh không có bí mật.”

Từ Nhất Minh cười nhạo: “Thật khiến cho người khác ngưỡng mộ a.”

“Đều đã làm xong thủ tục rồi? Có cần anh hỗ trợ cái gì không?”

“Thiếu một người ngủ cùng, thế nào? Anh có giúp được hay không?”

Chu Phong thở dài lắc đầu, quả nhiên vẫn là quật cường như vậy, ngoài miệng cứ không chịu buông tha cho người khác, bất quá, cái này ít nhất nói rõ tinh thần y cũng không tệ lắm.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Chu Phong vừa nhìn, là Vương Tiểu Vũ gọi tới.

Chu Phong: “Anh đây, Tiểu Vũ.”

Vương Tiểu Vũ: “Ngô, học trưởng, anh… Hiện tại còn ở trong bệnh viện sao?”

Chu Phong: “Đúng vậy, anh đang ở đấy.”

Vương Tiểu Vũ cẩn thận hỏi: “Anh ta… Thế nào rồi?”

Chu Phong liếc mắt nhìn người trên giường, nói: “Hẳn là không có gì đáng ngại.”

Vương Tiểu Vũ: “Vậy, buổi tối anh về nhà ăn cơm chứ? Em tan tầm rồi, hiện tại đang đi chợ mua thức ăn.”

Chu Phong ôn nhu cười nói: “Em xem rồi mua đi, chờ anh về, mình cùng nhau ăn.”

Nhận được đáp án, Vương Tiểu Vũ hài lòng cúp điện thoại: “Dạ. Không nói nữa, em đi trả giá đây, bái bai.”

“Bái bai.”

“Sao vậy? Vội vã canh người? Xem ra tiểu tình nhân của anh cũng không tín nhiệm anh như trong tưởng tượng a.” Bị vẻ hạnh phúc của anh chói mù mắt nên Từ Nhất Minh nhịn không được đâm anh một phát.

Chu Phong đau đầu đỡ đỡ trán, nói: “Đừng cứ tọc mạch vào những chuyện vô bổ này, bệnh nhân thì nên nghỉ ngơi thật tốt. Anh đi dọn dẹp một chút, ngày mai sẽ trở lại thăm em.” Nói rồi, anh xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Từ Nhất Minh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của anh.

Cư nhiên cứ như vậy mà đi…

Năm đó vô luận là y có hung dữ tới cỡ nào đi nữa, mỗi lần người chủ động nhận sai đều là Chu Phong, chân chính phủng mình ở trong lòng bàn tay mà cưng chìu, nếu như mình mắc bệnh sẽ khẩn trương đến mức ngay cả tim cũng rơi ra ngoài, nào có giống như bây giờ…

Từ Nhất Minh nằm lại giường, lấy chăn che đi đầu của mình.

Đúng, người nói chia tay chính là em, người rời đi trước cũng chính là em.

Nhưng, anh lại chưa bao giờ giữ em lại.

Lẽ nào cho tới nay cứ nói gì nghe nấy nên ngay cả chuyện chia tay cũng đều có thể khiến anh không hề có một câu oán hận và hoài nghi sao?

Từ Nhất Minh triệt để lâm vào chuyện xưa hỗn loạn, thanh âm ở xung quanh lại hiện hữu rõ ràng.

“Ba, hôm nay con nấu riêng cho người món cháo rau cải (*), người cứ từ từ mà ăn, coi chừng nóng.”

Một âm thanh già nua trả lời: “Ai ai, được rồi.”

Từ Nhất Minh nhận ra được giọng nói của người này, đây là thanh âm của ông cụ (không hiểu sao mà trong bản Raw khúc này tác giả lại ghi là lão thái thái (bà cụ á), cơ mà rõ ràng ở trên xưng hô là ba nhe, thôi thì ta tự đổi lại cho phù hợp vậy _(:3 」∠)_) ở sát vách, còn giọng nói trước đó là con của ông.

Chăn bông rất nặng cùng mùi thuốc khử trùng quanh quẩn vẫn không thể làm nhạt đi hương vị cháo rau cải, rất dễ khiến người khác cảm nhận được tình yêu thương từ tận đáy lòng của người nấu.

Kèm theo thanh âm húp cháo, đồ sứ đụng vào nhau…

Từ Nhất Minh cảm thấy mình càng ngày càng cô độc, cũng… Càng ngày càng đói.

Sau khi vang lên một loạt tiếng bước chân, thanh âm thân thiết của cô y tá truyền đến: “Từ Nhất Minh, cơm tối của anh đến rồi đây. Thế nào ngốc ở trong chăn vậy? Thế này có bao nhiêu không tốt với hô hấp nha?” Cô y tá vén chăn lên, giúp Từ Nhất Minh ngồi dậy dựa vào đầu giuờng, đưa cho y một chén cháo đặc biệt của bệnh viện, tiếp tục lải nhải: “Tôi nói anh a, sao cũng không có ai đến chăm sóc cho một chút vậy? Cho dù ba mẹ có ở nước ngoài, thì cũng phải có vài người bạn chứ?”

Từ Nhất Minh miễn cưỡng không muốn trả lời.

Lúc này, ngoài ý muốn, Chu Phong đã trở lại, còn mang theo một túi ny lon.

“Nhất Minh, anh giúp em mua chút cháo ở nhà hàng đối diện, em nhân lúc còn nóng liền ăn đi.”

Từ Nhất Minh cả kinh: “Thì ra anh… Chưa về a.”

Chu Phong lấy hộp cơm từ trong túi ny lon ra, mở màng bao, món cháo ở bên trong nhìn qua ngon miệng không gì sánh được, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, làm cho người khác nhịn không được mà muốn ăn nhiều thêm một chút, huống chi là Từ Nhất Minh đã phải chịu ngược mấy ngày nay.

“Vốn dĩ phải đi, bất quá nhớ tới em còn chưa ăn cơm tối, liền mua chút gì đó đến đây. Anh phải về rồi, ngày mai gặp.”

“… Hẹn gặp lại.”

Thấy y không có chuyện gì nữa, Chu Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cái, liền đứng dậy rời đi.

Nữ y tá hỏi: “Người này là bạn của anh a? Lớn lên thật đẹp trai, đối với anh cũng tốt vô cùng. Cháo của tiệm này đắt lắm đó, thực không uổng nha.”

Từ Nhất Minh một bên ăn cháo mỹ vị, một bên kinh ngạc nhìn đến xuất thần.
Bình Luận (0)
Comment