Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 120


"Đáng tiếc thế nhỉ? Cuối cùng lại để nó trốn thoát!" Thanh âm tiếc nuối vang lên, Draktharr từ trong ngôi nhà gỗ bước ra.
Kẻ kia định mở miệng nói nhưng ngay lập tức một ánh sáng phản chiếu từ vũ khí sắt nhọn của Youmuu mà hắn ngưng cái ý định đó lại.
"Ồ! Thuyền viên yêu dấu của ta, đến chỗ ta là có chuyện gì phải không?" Draktharr đi đến chỗ thuyền viên của mình, đưa tay nắm lấy vai của hắn, "Ta nhớ đã dặn rằng, lúc ta đang câu cá thì không được làm phiền, nếu có chuyện cực kì quan trọng thì mới đến đây báo cáo, đúng không?"
Nghe được những lời đe dọa từ thuyền trưởng của mình, tên cướp biển kia đầu gật gật, trán đổ mồ hôi đầm đìa.

"Rất tốt!" Nhìn ra xa xa, Draktharr tiếp tục hỏi: "Để ngày mai còn thấy bình minh và được ăn những miếng pho mát thơm ngon thì ta rất mong ngươi sẽ cho ta một tin tức tốt!"
"Bảo vật…" Tên cướp biển tay chân run rẩy nói, giơ tay chỉ về hướng cột ánh sáng ở xa.
"Hừ! Rất tốt, thuyền viên của ta đúng là tuyệt đấy!" Draktharr vỗ tay kẻ báo tin, mặt mỉm cười.
"Chuyện tốt được báo đến, ta thân là thuyền trưởng thì cần phải khen thưởng cho ngươi mới được!" Ngay sau những lời nói đó, Draktharr móc ra nắm vụn vàng thả xuống đất.
"Cám ơn, thuyền trưởng!" Thấy mình được khen thưởng, hắn nhanh chóng quỳ xuống đất, nhặt từng vụn vàng, lòng vui mừng, bản thân đi tìm thuyền trưởng Draktharr quả là điều đúng đắn.

Không quan tâm đến thuyền viên đang nhặt vàng, Draktharr nhìn cột ánh sáng ở phía xa mà cười tươi: "Sáng như vậy thì chắc chắn sẽ có nhiều cá bị hấp dẫn rồi!"
"Để ta xem, ai sẽ là cá còn ai là kẻ đi săn!" Draktharr vẻ mặt hưng phấn nói.

Đúng như lời Draktharr đã nói, cột sáng đó đã quyến rũ được hơn bảy mươi phần trăm cướp biển tiến đến vùng sáng.
Ở doanh địa chỉ còn khoảng hai đến ba mươi người là rất khôn ngoan, chúng ở trước cổng nhìn bọn người còn non nớt kia.
Những người ở lại là những kẻ rất già dơ, chúng đã trải qua rất nhiều chuyện, nên một luồng ánh sáng kì lạ như vậy, chẳng ai biết là do thứ quỷ dị phát ra.

Đã có lần vì một thứ lấp lánh trên mặt biển mà họ phải trải qua một trận sóng gió, khi phát hiện ra thì chỉ là một đàn cá lớn.
Nhiều thuyền viên vì sự hấp dẫn của ánh sáng đó mà nhảy xuống thì đều làm mồi cho cá mập.

Hết thảy chỉ là một phần nhỏ, quan trọng nhất là thuyền trưởng Draktharr là một kẻ tàn bạo.
Muốn độc chiếm báu vật thì chỉ có đường bị Draktharr đem ra làm mồi cho cá.
Draktharr không phải loại người sẽ đem tài vật của mình chia cho các thuyền viên một cách dễ dàng.
Hắn luôn là kẻ lấy chín phần còn một phần là chia đều cho thuyền viên.
Chính vì vậy mà những thuyền viên lão luyện này đã quá quen thuộc với tính cách của thuyền trưởng Draktharr.

Một kẻ máu lạnh nhưng có tiền thì nhất định sẽ chia, còn có công sẽ được thưởng, làm sai thì mất mạng nên mấy người này mới không có tiến đến cột ánh sáng kia.

Nếu là thời điểm bình thường thì bọn kia sẽ không dám tiến vào khu rừng mà an phận ở doanh địa, nhưng hiện tại lại khác, chúng như con sói đang đói nhìn thấy mồi ngon mà lao đầu vào mà không biết ở đó có nguy hiểm gì không.
Nhìn thấy cột sáng có chút kì lạ, đang hướng thẳng khu rừng mà tiến vào, những kẻ này đều phát hiện dị thường nhưng vì lòng tham mà vẫn đuổi theo.
Thịt dâng tới miệng sao còn không ăn? Đạo lý này bọn cướp biển đều thấu rõ nên mới có chuyện mặc kệ nguy hiểm.
Cùng lúc này, ở phía bên cạnh rừng rậm, Hạo Thiên dùng kính viễn vọng quan sát, hai anh em Luca và Luci nhiệm vụ là đánh lạc hướng kẻ địch, còn Cris cùng Cana, Lord ở ngoài tiếp viện.
Sau khi thấy cướp biển đã rời đi rất nhiều, nhưng trước cổng vẫn còn gần ba mươi người thì Hạo Thiên có chút lo lắng mà bây giờ không hành động thì có lẽ không còn cơ hội.
Tiếp đó Hạo Thiên cùng Night và Artemis tiến sát doanh địa kẻ địch
"Tường gỗ quá cao…" Hạo Thiên thấp giọng nói.

Chưa kịp nói hết, Night nhanh như một cơn gió nhẹ nhàng nhảy vào bên trong, đây chẳng khác nào là một hành động hất nước lạnh vào mặt Hạo Thiên.

Lúc này hắn như đứng hình, phải mất vài giây sau mới bình tĩnh lại thì Artemis cũng đã nhảy vào.

Tường gỗ cao cũng phải hơn hai mét đến ba mét, nếu là nằm ngang thì khả năng nhảy xa được, còn đằng này là cao như vậy còn đứng yên một chỗ mà bay vào.
Cũng không có nói thêm cái gì, Hạo Thiên dùng tốc độ của kỹ năng thiên phú mà nhảy vào.
Sau khi đã vào bên trong Hạo Thiên miệng thì thầm: “Chúng ta đi!”
Sơ đồ doanh địa của cướp biển Hạo Thiên đã đem nó nhét vào trong đầu mình, vì thế mà hắn đã dẫn đầu tiến đến chỗ giam giữ các tộc nhân Hera.
Cướp biển dùng chậu lửa để thắp sáng, vì thế mà ánh sáng khá là yếu, hình bóng in trên lều trại gần như không có rõ ràng, nên chỉ cần bọn họ không làm ra những động tĩnh lớn là không cần lo bị phát hiện.
Xâm nhập vào doanh trại địch một cách thuận lợi, Hạo Thiên có cảm giác lo lắng, thường thì trước khi bắt đầu một trận sóng gió thì không khí sẽ trở nên bình yên, sóng biển rút xuống thì mới có sóng thần.
Đang đi thì Hạo Thiên dừng chân lại, rất rõ ràng, lúc ban đầu có hai tên đứng canh ở bên ngoài mà giờ lại không hề thấy đâu.
“Chẳng lẽ cũng đã ra bên ngoài cổng?” Hạo Thiên suy đoán.
Theo lý thuyết thì điều này vô cùng tốt nhưng cần phải nghi ngờ, cảm giác vẫn có chút không đúng nhưng Hạo Thiên không thể giải thích được vấn đề này.
“Sao người dừng lại?” Artemis tò mò hỏi.
Có lẽ vì quá lo lắng cho cha mình nên cô nàng mới có tâm tình như vậy, Hạo Thiên cũng không có trả lời, hắn đứng đó suy nghĩ nhưng đã đến đây rồi thì không còn đường lui nữa, phóng lao là phải theo lao.
“Đi!” Hạo Thiên nói khẽ một tiếng, bước chân nhanh chóng tiến lại chỗ giam giữ.
Bên trong phòng tối thui, Hạo Thiên dựa vào ánh sáng yếu ớt khi vén màn treo ở cửa.
Hai cái lòng sắt to lớn hiện ra, bên trong là những tộc nhân bị bắt giữ, họ đang nằm co rúm trên đống cỏ khô, mùi thức ăn rơi vãi dưới đất làm cho căn phòng này bốc mùi khó chịu.
Họ đang ngủ, khi Hạo Thiên đến họ còn tưởng là bọn cướp biển lại đến nhưng sau khi nhìn thấy rõ hình dáng của Night cùng Artemis thì tinh thần của họ mới phấn chấn lên lại.
Một người có ria mép rậm rạp, cơ thể còn đang bị thương, ông ấy kích động nắm chặt những thanh sắt.

“Cha!” Nhìn thấy người đàn ông kia, Artemis vô cùng kích động chạy lại gần, đúng vậy, người này là tộc trưởng của bộ lạc Hera.
“Các ngươi như thế nào mà ở đây?”
“Cả hai ngươi đều bị bắt sao?
Artemis cũng không có trả lời, Night thì trầm mặc, Hạo Thiên cũng không tiện xen vào.
“Chẳng lẽ là các ngươi đến cứu chúng ta sao? Đây có phải là ta đang mơ không? Artemis cẩn thận, đừng để bị phát hiện!”
“…”
Trong phòng, mọi người đều ồn ào hẳn lên, Night ngay lập tức ra hiệu cho họ im lặng, hiểu ý hắn, tất cả đều dừng miệng.
“Chuyện này cần làm gì tiếp theo?” Night quay sang Hạo Thiên hỏi nhỏ.
Để không mất nhiều thời gian ở chỗ này, Night nhắc nhở Hạo Thiên nhanh chóng làm bước tiếp theo, bây giờ mà cảm động thì còn quá sớm.
Không có quan tâm chuyện Axit Clohidric cùng Axit Nitric có tính ăn mòn cao, ở nơi nguy hiểm thế này thì có bị bỏng một chút cũng chẳng hề hắn gì, nhưng Hạo Thiên vẫn rất thận trọng vì còn phải bảo vệ những người này rời đi, không được phạm một sai lầm nào.
Nhìn thấy Hạo Thiên đang pha chế cái gì đó, tộc trưởng muốn dò hỏi đó là thứ gì và đồng thời muốn biết hắn là ai, quan hệ như thế nào với Artemis nhưng chuyện quan trọng bây giờ là thoát ra nên ông ấy cũng bỏ đi suy nghĩ này.
Những người khác thấy tộc trưởng của mình không có nói cái gì cũng im lặng nhìn Hạo Thiên..

Bình Luận (0)
Comment