Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 45


Trải qua một ngày đi đường, hai người họ cũng đã thấm mệt, họ ngồi xuống nghỉ ngơi và ăn uống bên cạnh đống lửa.
Hắc Hắc sau khi ăn xong cũng nằm nghỉ ở bên trái họ, còn đại bàng vàng thì nghỉ ngơi ở một cành cây khá thấp phía bên phải, cứ như vậy hai con vật lớn ở hai bên kẹp họ vào giữa.
Nhờ có nên khi ở cùng Hắc Hắc và Bạch Bạch thì mọi động tĩnh xảy ra ở gần họ đều truyền qua cho Hạo Thiên biết hết.
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ lúc này cũng hạ xuống thấp, cũng may là họ có đem theo da lợn rừng để làm chăn giữ ấm.
Từ lúc có nơi trú ẩn mới đến bây giờ, họ đã cũng một thời gian không có ăn ngủ ở ngoài trời như vậy nhưng ở trên đảo hoang cũng đã hơn trăm ngày.

Hòn đảo này cũng đã dần thân quen với họ nên có rừng rậm làm bạn cộng thêm họ đã có sự chuẩn bị trước nên cũng không còn sợ hãi mà chỉ cảm thấy khá bình thường.
“Làm chim bay trên trời thật sướng nhưng nỗi khổ đằng sau đó lại là phải bay đi rất xa để kiếm ăn!” Nhìn đại bàng vàng ăn thịt lợn, Diệp Ngân cảm khái nói.
Hạo Thiên cũng không có phản hồi, hắn không phải đang làm ngơ cô nàng mà đang quá chú tâm vào tính toán việc đi lại ở đây.
Mặc dù tốc độ đi bộ có thể khác nhau rất nhiều tùy thuộc vào các yếu tố như: chiều cao, cân nặng, tuổi tác, giới tính, tính cách, địa hình, bề mặt, văn hóa, sự nỗ lực, và các điều kiện về tập thể dục, tuy nhiên tốc độ đi bộ của con người trung bình khoảng năm kilomet mỗi giờ (km/h).
Tính sơ ra thì một ngày con người có thể đi bộ khoảng bốn đến năm mươi cây số, với tốc độ hiện tại của bọn họ thì khá chậm.
Hai người họ mang theo cũng khá nhiều đồ cộng thêm phải di chuyển trong rừng cây nên họ đi chậm cũng là điều khá dễ hiểu, mặc dù như vậy thì hôm nay bọn họ cũng đã đi được ít nhất là ba mươi đến ba mươi lăm cây số.
“Có làm thì mới có cái ăn! Mọi sinh vật muốn sống đều phải như vậy!” Hạo Thiên cười cười nói tiếp: “Chúng ta không phải cũng đang chịu khổ hay sao? Chúng ta sử dụng chân thì làm sao so được với chúng dùng cánh chứ!”
“Anh nói cũng có phần đúng, nhưng...” Diệp Ngân ngập ngừng một chút rồi chuyển đề tài: “Anh có cảm nhận được hòn đảo này quá lớn không? Tính ra từ nơi chúng ta đặt chân lên đảo tới đây thì cũng rất xa!”
“Điều này tôi cũng nghĩ tới rồi! Nhưng thật sự ở thế kỷ 21 mà còn hòn đảo hoang lớn như thế mà con người chưa phát hiện ra đúng là lạ!” Hạo Thiên gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng có chút băn khoăn.
Thật sự mà nói, dù cho có là ai đi nữa, nếu có thể sinh tồn trên một hòn đảo mà phát hiện ra nó quá lớn so với tưởng tượng thì đó là điều khó chấp nhận.

Cũng như lời Diệp Ngân nói, hòn đảo này quá lớn, liệu đây có còn là hòn đảo thuộc về trái đất mà họ từng biết hay không?
Cái khu rừng rậm này lớn như vậy, còn có những chỗ mà họ chưa khám phá ra hết, thế giới One Piece phiên bản ngoài đời thực sao? Có cướp biển không nhỉ?
Một hòn đảo siêu to khổng lồ thế này mà không bị con người phát hiện ra thì đúng là kì lạ, đội cứu hộ sao có thể không tìm được nơi này trong hơn cả trăm ngày như thế được.
Bất quá trên hòn đảo hoang này, Hạo Thiên cũng đã quen với hoàn cảnh và hiện tại tâm trí của hắn cũng chẳng còn trông chờ gì vào đội cứu hộ, chỉ biết sống được tới đâu hay tới đó, chỉ cần không để bụng đói là đã tốt rồi.

Hai người họ nói chuyện nhảm một lúc rồi Hạo Thiên cũng đi ngủ.
Tuy rằng có Hắc Hắc cùng Bạch Bạch canh giữ nhưng Hạo Thiên vẫn có chút không an tâm nên đã cùng Diệp Ngân chia ca ra để canh gác.
Nhưng để có sức mà tiếp tục lên đường, đến khoảng ba giờ sáng, Hạo Thiên không thức nổi nữa nên cũng ngủ gục cho tới sáng.

Cũng không thể trách hắn, đi bộ cả ngày trời cũng quá mệt mỏi, cũng may là không có chuyện gì xảy ra.
Một đêm yên ổn trôi qua……
Mặt trời vừa ló dạng, hơi nước còn đọng trên lá cây, màn sương trắng dần dần tan đi, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí.
Sau khi tỉnh lại, họ cũng không lên đường ngay mà ăn sáng, thu dọn đồ đạc rồi mới lên đường xuất phát.
Đến giữa trưa, không khí cũng đã không còn sự ẩm ướt như lúc sáng sớm, hai người họ cũng nhận ra được rằng cây cối đang bắt đầu thưa dần, cây cũng bắt đầu nhỏ dần.
Điều này chứng tỏ họ sắp đi ra khỏi khu rừng rậm.
Biết rõ điều này, họ đã đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc họ đi ra khỏi khu rừng.
Không ngờ, họ cũng không dám tin vào mắt mình nữa, trước mặt họ là một cảnh tượng núi non hùng vĩ, lên cao một chút họ còn thấy cả những thung lũng nữa.
Cảnh tượng này đã làm cho Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đều theo bản năng mà có sự hoài nghi, bọn họ có phải đang ở trên trái đất hay ở một nơi nào đó.
“Đây có thật sự là một hòn đảo nhỏ hay không? Đứng trên hòn đá nhỏ, Hạo Thiên không khỏi cảm thán.
Đứng bên cạnh, Diệp Ngân như đứng hình, đêm qua còn tranh cãi với Hạo Thiên về chuyện hòn đảo này lớn hay nhỏ nhưng hiện tại trước phong cảnh này, cô nàng không nghĩ rằng nó hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của mình.
Hai người họ càng ngỡ ngàng bao nhiêu thì Hắc Hắc có vẻ rất là hưng phấn, nó vẫn luôn ở trong rừng rậm hoạt động, hiện tại được nhìn thấy một mảnh đất lớn trống trãi, nó lao nhanh về phía trước.
“Đến rồi!” Lúc này, Hạo Thiên bỗng nhiên nhận được tin tức của đại bàng vàng truyền đến, hắn lập tức nhìn vào ngọn núi cao ở đằng kia.
Đại bàng vàng thường làm tổ trên cây cối cao to nhất hoặc là ngay trên vách núi, từ tin tức truyền đến, Hạo Thiên cũng đã phần nào hiểu rõ tình hình.
“Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát, tôi nghỉ tổ chim đại bàng vàng nằm ngay trên vách đá!” Hạo Thiên nhìn về phía Diệp Ngân nói.
“Hả? Núi cao như vậy? Tổ chim ở trên đó?” Nghe được lời của Hạo Thiên, cô nàng ngay tức hỏi và khắc than thở ngay: “Leo núi không chỉ vất vả mà còn nguy hiểm nữa!”
“Vậy chúng ta đến chân núi, còn việc leo núi cứ để tôi!” Hạo Thiên cũng không thể trách Diệp Ngân.

Bắt một cô gái chân yếu tay mềm đi leo núi thì thật là đáng ghét, với lại Diệp Ngân cũng sợ nguy hiểm và cũng sợ sẽ làm gánh nặng cho Hạo Thiên nên cô nàng nói như vậy cũng chẳng có gì là sai cả.
Thời gian còn lại cũng không nhiều, trời cũng đã trưa (khoảng mười hai giờ), hai người họ nhắm thẳng chân núi mà đi tới, cứ nghĩ khoảng cách còn gần, ấy vậy mà phải tốn thêm gần cả tiếng đồng hồ mới tới được.
Tới gần tổ chim, Bạch Bạch hướng tới đứa con của mình mà lao đến, nhưng nó vẫn không quên công việc của nó, dừng lại chỗ tổ chim, nó lượn lờ, xoay vòng giữa không trung và kêu to.
Hạo Thiên cũng không phải kẻ ngốc, hắn ngay lập tức hiểu ra đây là nơi mà Bạch Bạch làm tổ.

Đại bàng vàng bị nhốt sáu ngày liền tương đương với con nó cũng bị bỏ đói sáu ngày, Hạo Thiên cũng rất lo lắng việc con của nó sẽ bị đói chết, nên hắn rắp rút lên đường ngay sau khi biết nó còn có con nhỏ.
Hạo Thiên cũng từng nghĩ đến chuyện cho Bạch Bạch trở về tổ và mang con về hang động nhưng hắn lo sợ sẽ gặp bất trắc khi đang bay trên trời, nên bất đắc dĩ hắn chỉ có thể tự đến đây để đón con của Bạch Bạch về.
Thấy Hạo Thiên đã cho phép nó đáp vào tổ, đại bàng vàng lại lần nữa kêu to một tiếng tỏ vẻ cảm ơn rồi liền dang cánh hướng về phía tổ của mình mà lao đến.
Đứng dưới chân núi nhìn lên, Hạo Thiên không khỏi cảm khái: “Vách núi cao thế này! Hiện tại cũng không thể leo lên được, đành để ngày mai lên núi vậy!”
Diệp Ngân cũng không có trả lời, hai người họ cùng nhau dựng chỗ ngủ đơn sơ và đi xung quanh tìm kiếm một ít tài nguyên.
Núi cao và lớn như vậy thì chắc chắn có không ít tài nguyên, đồ ăn họ đem theo cũng đã sắp hết, nên họ cũng sẽ chẳng thể ở lại đây được lâu, nhưng thời gian lúc này cũng không còn nhiều, tận dụng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Hạo Thiên cùng Diệp Ngân ở chân núi đi dạo một giờ đồng hồ, kết quả không có tìm thấy được bất cứ cái gì có thể tận dụng, họ đành đốt lửa trại rồi qua đêm ngay dưới chân núi.
Ban đêm, khi ở chân núi không có rừng rậm bảo vệ, họ cảm thấy có chút lạnh, ngoài ra họ còn thấy đau do gió mạnh mang theo đất đá đập vào người họ.
Chẳng còn cách nào, hai người họ chỉ đành dựa vào người Hắc Hắc mà chống chọi cho qua đêm nay.
“Cũng không biết ngoài lạnh và đau do đất đá thì không biết ở đây có sói không?” Hạo Thiên bất chợt nói ra, mà cũng chả trách gì hắn, gần núi thì chắc chắn sẽ có thể gặp sói.
“Anh đừng làm tôi sợ chứ!” Nghĩ tới bầy sói đáng sợ, mặc dù có Hắc Hắc ở đây nhưng cô nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Chỉ là có thể thôi mà, chứ đâu nhất định là sẽ gặp đâu!” Hạo Thiên cười nói, nhưng mà hắn quên mất họa là từ miệng mà ra.
“Hú --------.”
Lời vừa dứt, họ đã nghe được âm thanh của tiếng sói hú từ nơi xa truyền đến.
Hạo Thiên cùng Diệp Ngân ngay lập tự hoảng loạn, không ngờ cái miệng họa của hắn đã ứng nghiệm.
Chẳng bao lâu sau, những âm thanh xào xạc và tiếng bước chân dần dần lớn lên, hai người đưa mắt đảo quanh tứ phía, từ trong màn đêm bước ra, mười mấy con sói xám xuất hiện ngay trước mắt hai họ.

Tuy không thể đếm được hết bao nhiêu con nhưng trong bóng tối kia vẫn còn có sói đầu đàn.
Hệ thống hiện lên một loạt thông số về chúng:
“Sói xám hay chó sói xám, hay đơn giản là sói (Canis lupus) là một loài động vật có vú thuộc Bộ ăn thịt.

Sói xám là thành viên lớn nhất trong Họ Chó và cũng là loài sói nổi tiếng nhất.

Con đực nặng trung bình bốn mươi kilogam và con cái ba mươi bảy kilogam.

Chúng có có chiều dài từ một trăm lẻ năm đến một trăm sáu mươi centimet, và chiều cao vai từ tám mươi đến tám mươi lăm centimet.”
“Chúng là một loài động vật xã hội sống theo đàn, đi săn và di cư cùng nhau.

Sói xám thường là một loài động vật ăn thịt đứng đầu chuỗi thức trong phạm vi sinh sống của mình, chỉ có con người và hổ mới có thể gây ra mối đe dọa cho chúng.

Chúng chủ yếu săn những động vật cỡ lớn, mặc dù chúng cũng ăn động vật nhỏ hơn như vật nuôi, và thậm chí còn ăn tạp (cà rốt, quả mọng, rác, v.v).”
“Ra phía sau lưng tôi!” Hạo Thiên hét lớn và vội đưa cho Diệp Ngân chiếc rìu đá.
Trong tay thủ sẵn cung tên, lúc trước từng trải qua lợn rừng bạo loạn, vì thế họ cũng đã có chút kinh nghiệm.
Một âm thanh gầm gừ vang lên như thể hiện sự nổi giận.

Một vài con sói xám định lao lên thì Hắc Hắc gầm lên và tiếng khiến cho bọn chúng lui lại, không còn manh động như trước.
Bọn họ chẳng khác gì đang chơi game Liên Minh Huyền Thoại cả, Hắc Hắc là vai trò đỡ đòn, Hạo Thiên là xạ thủ gây sát thương chính, Diệp Ngân là hỗ trợ, chỉ còn thiếu hai vai trò là sát thủ và đấu sĩ, còn bầy sói là kẻ địch.
Sói sống theo bầy đàn và có kỷ luật riêng, chúng sẽ không tấn công loạn xạ như đàn lợn rừng kia.
Nếu ba người không phối hợp vững chắc được với nhau thì khả năng Hạo Thiên cùng Diệp Ngân có thể bị đánh lén, mà hậu quả thì không có gì ngoài cái chết cả.
Có mặt Hắc Hắc ở đây, đàn sói cũng trở nên dè chừng, không cũng dần dần căng thẳng, hai bên cứ nhìn nhau chằm chằm.
“Sói sợ lửa! Cô giữ chắc cây đuốc nhé!” Không rời mắt khỏi bầy sói, Hạo Thiên trầm giọng nói.
Diệp Ngân gật đầu rồi nhanh chóng giữ chặt cây đuốc, Hạo Thiên đưa mũi tên gỗ lên cây đuốc, rồi b ắn ra một đường tên có lửa đang cháy ở đầu vào đàn sói.

Khả năng bắn của Hạo Thiên cũng khá tệ, còn phải chiến đấu vào ban đêm nên khó càng thêm khó, mũi tên bay ra nhưng không trúng vào con sói nào cả, hắn b ắn ra mũi tên này chủ yếu là để hù dọa chứ không phải là bắn trúng.
Mũi tên nằm trên đất và bốc cháy lên, cũng như bao con dã thú khác, đàn sói cũng sợ lửa nên khi thấy lửa bọn chúng liền lùi lại.
Cứ như thế, Hạo Thiên liên tiếp b ắn ra thêm mấy mũi tên làm cho bầy sói lui ra xa khoảng chừng hai mươi mét.
"Tít --- Người chơi đã đẩy lùi đợt tấn công của sói xám, nhận được 2.000 điểm tích lũy!"
Hiểu được mình đang chiến đấu với con người thông minh, đàn sói lùi lại để chuẩn bị phương thức chiến đấu khác, chúng không thể đối đầu với lửa.

Dù đàn sói đã lùi đi xa, họ cũng không còn thấy bóng dáng của chúng nhưng cũng không thể chắc chắn đàn sói sẽ bỏ qua cho họ một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng họ cũng đã phần nào bớt lo sợ hơn, bọn chúng sẽ không tấn công nữa bởi vì chúng sợ lửa.
Để cho Diệp Ngân ngủ một chút, Hạo Thiên thức canh từ đó cho đến khi trời gần sáng..


Bình Luận (0)
Comment