Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 54


Tưởng chừng sẽ có thể liên lạc được với đất liền nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng nhiều hơn.

Máy bay này thật sự khá cũ, không biết nó được một nhà sưu tầm nào đó sử dụng hay như thế nào?
“Máy bay thật sự khá cũ, không biết do nó cũ sẵn hay do bị oxi hóa!” Hạo Thiên tự cho mình một lời giả thích.

Khoang điều khiển này cũng khá tốt, qua đêm sẽ không sợ muỗi hay rắn rết, côn trùng quấy nhiễu.

Hạo Thiên nằm bên trong nghỉ ngơi và cầm thịt lợn ăn rồi uống nước.

Chưa nằm được bao lâu, Hạo Thiên đã nghe được một số âm thanh khá hỗn loạn, hắn ngay lập tức chạy ra khỏi máy bay và hướng về âm thanh đó chạy lại.

Đây là đảo hoang, nếu đã có âm thanh của con người thì có thể chắc chaứn rằng đấy là tiếng của phi công.

Chạy như bay trên đất, Hạo Thiên lại nhớ đến lúc ban đầu khi cứu Diệp Ngân khỏi rắn cắn.


Vừa lúc nảy hắn còn cảm thấy mệt mỏi và muốn đánh một giấc ngon lành thì ngay giây sau hắn đã tỉnh táo hẳn ra, cơ thể tràn trề sức mạnh.

Chẳng mất bao lâu, Hạo Thiên đã đến được chỗ phát ra âm thanh đó, nhìn thấy bóng dáng của con người, hắn nhanh chóng lao đến, lúc này hắn không màng suy nghĩ gì cả.

Trong phim, thường mấy canhr này, một là anh hùng cứu mỹ nhân hai là gặp chuyện cực kì nguy hiểm bởi cái thứ giống con người đó lại là quái vật.

Cũng may đây không phải phim khoa học viễn tưởng hay kinh dị, Hạo Thiên càng lại gần thì càng nhìn thấy rõ hình dạng của người đó.

Đó là một cô gái mặc quần jean, áo khoác làm bằng da có màu nâu, bên trong mặt một cái áo sơ mi trắng, ngay bên eo còn có một cái thắt lưng kiểu cách cao bồi và mang một đôi giày thể thao thương hiệu nổi tiếng.

Thật sự mà nói, cô gái này có dáng người chuẩn, hấp dẫn, vẻ mặt còn xinh đẹp, bên ngoài đã toát lên vẻ thời thượng sang trọng.

Nhìn thấy cô gái có tóc khá vàng (thật ra trời cũng không còn sáng lắm), Hạo Thiên cữ tưởng đó là người nước ngoài, thêm một phần nữa là do cách ăn mặt khá thời thượng.

“Over here!” (Ở đây!) Hạo Thiên hét lên, với vốn từ ngữ hạn hẹp của mình thì hắn chỉ có thể nói được nhiêu đó.

Bên này, Trúc Diệp Thanh cũng phát hiện ra Hạo Thiên, vẻ mặt cô liền kích động nhưng nhanh chóng cô nàng hét lên: “Run! Crocodiles!” (Chạy mau! Có cá sấu!)
Hạo Thiên chỉ nghe thoáng qua được cái gì đó liên quan đến chạy mau, hắn nhìn ra phía sau cô gái và nhìn thấy…
“Cá sấu!” Hạo Thiên lúc này mới hoảng hốt quay người lại, chạy đi.

Lúc này hệ thống cũng hiện lên thông tin về loài cá sấu này.

“Cá sấu đầm lầy hay Cá sấu Ba Tư (Crocodylus palustris): Cá thể trưởng thành có thể dài khoảng bốn đến năm mét, cân nặng khoảng nửa tấn cho đến một tấn.

Tốc độ của nó khá nhanh khoảng 45 km/giờ, tuy nhiên sức bền không cao.


Là một loài vật cực kì nguy hiểm…”
Ở trong nước thì tốc độ của nó đã hơn 40 km/giờ nhưng cũng không đảm bảo được quá lâu, khả năng săn mồi của chúng không thuộc dạng suất xắc nhưng nói về độ lạnh lùng, âm thầm tiếp cận thì có thể gọi là bậc thầy.

“Trời đất ơi!” Hạo Thiên sau khi thấy gần cả chục con cá sấu đuổi theo sau Trúc Diệp Thanh thì đầu có chút choáng váng, đây chẳng phải là khủng long thời tiền sử, nó còn kinh khủng hơn lợn rừng nhiều.

Hạo Thiên cũng không sợ chúng cho lắm, hắn dùng kỹ năng thiên phú là bỏ xa chúng ngay nhưng hắn không làm như thế, hắn chạy chậm lại và đợi cô gái.

Cá sấu tuy có thể di chuyển trên cạn nhưng chúng không thể ở lâu, đa phần thời gian chúng sống là ở dưới nước, vì chúng phải ngâm mình hàng giờ liền trong nước để săn mồi, chúng lên bờ cũng chỉ là để phơi nắng cho ấm cơ thể.

Từ nơi này cách máy bay cũng không xa, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh nhanh chóng chạy lại máy bay.

Một chút sau, Trúc Diệp Thanh cũng đã đuổi theo kịp Hạo Thiên, hắn nói: “Follow me!” (Đi theo tôi!)
Trúc Diệp Thanh gật đầu, hai người liền chạy nhanh về máy bay, cá sấu vẫn bám theo sát bên cạnh.

Hạo Thiên không thể ngờ rằng, cá sấu hắn biết từ phim tài liệu vốn dĩ sẽ chỉ đuổi theo một đoạn ngắn nhưng chúng đã đuổi theo rất lâu mà không hề từ bỏ.

Cũng may là họ đã nhìn thấy được máy bay, thấy thế Hạo Thiên nhanh chóng dùng kỹ năng thiên phú bế Trúc Diệp Thanh chạy lên máy bay.

“Kịch tính quá đi mất!” Trúc Diệp Thanh thốt lên ngay sau khi đã yên vị trong khoang điều khiển.


Khoang đã, dừng lại chừng là hai giây.

Hạo Thiên ngơ ngác nhìn cô nàng.

“Cái gì? Cô không phải người nước ngoài sao?” Hạo Thiên ngỡ ngàng hỏi.

“Yes! Tôi không phải người nước ngoài!” Trúc Diệp Thanh gật đầu khẳng định.

Cũng không mấy quan trọng, Hạo Thiên trở lại với đám cá sấu, không ngờ khi đã không còn thấy bóng dáng của con mồi mà chúng vẫn không từ bỏ, vẫn tiến về phía máy bay.

Hạo Thiên có chút hoảng loạn khi chúng tiến lại ngày càng gần, Trúc Diệp Thanh thì nấp ở phía sau lưng hắn.

.

Bình Luận (0)
Comment