Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 57


Trải qua một đêm mệt mỏi, Hạo Thiên cũng đã tỉnh giấc.

*** Chuyên mục phỏng vấn nhân vật chính của chúng ta ***
“Lời nói đầu tiên, xin mạn phép chào Hạo Thiên, lời nói tiếp theo xin được hỏi là anh có thể cho biết, sau khi đánh đuổi cá sấu thì đêm qua có chuyện gì xảy ra nữa không?” Phóng viên thường trực đài truyền hình Ngày Mai Lại Hot.

“Xin chào mọi người! Như chúng ta đã biết, trai đơn gái chiếc mà ở cùng một nơi hẻo lánh thế này thì làm gì mà không có chuyện được!” Hạo Thiên đỏ mặt, nói tiếp: “Tôi và cô ấy đã có một đêm khá ngon giấc đấy, có điều cảm giác hơi lạnh thì phải!”
“Hạo Thiên anh ngon lắm! Dám hú hí với con khác ở bên ngoài!” Một người nào đó đang bốc lửa.

“Cám ơn anh vì đã tham gia phỏng vấn! Hẹn gặp anh vào lần sau!” Phóng viên thường trực đài truyền hình Ngày Mai Lại Hot.

……
Hạo Thiên thức dậy được chừng năm phút thì Trúc Diệp Thanh cũng mơ màng tỉnh giấc.

“Good morning! Hạo Thiên!” (Chào buổi sáng!) Trúc Diệp Thanh tay xoa mắt miệng ngáp một cái.


“Chào buổi sáng!” Hạo Thiên cũng đáp lại.

“Cho tôi xem bên trong ba lô của cô được chứ!” Hạo Thiên ngại ngùng.

“Để tôi lấy cho anh xem!” Trúc Diệp Thanh thò tay vào bên trong lấy ba lô.

Ánh mắt Hạo Thiên đầy mong chờ, Trúc Diệp Thanh lấy ra mấy cái đồ hộp, còn có một cái bình thủy lớn.

Hiểu được ý nghĩ của Hạo Thiên, Trúc Diệp Thanh cũng không để Hạo Thiên chờ lâu hơn nữa, cô nàng lấy từ một ngăn kéo ở bên trái ba lô ra một cái gì đó tròn tròn dẹp dẹp.

Hạo Thiên cảm thấy kì lạ khi nhìn thấy thứ đó, đúng vậy ở thời đại của hắn, không có cái chuyện mở nắp đồ hộp mà cần cái đồ mở hộp.

Trúc Diệp Thanh cũng không có phản ứng gì, cô nàng thản nhiên dùng thứ đó mở cái hộp đồ ăn ra, Hạo Thiên bên cạnh gật gù.

“Phương pháp mở đồ hộp này rất lâu rồi tôi mới được thấy!” Hạo Thiên cầm lấy cái hộp rồi ngẫm nghĩ.

Hạo Thiên lúc này đang bay bỏng với những suy nghĩ riêng của mình mà quên mất Trúc Diệp Thanh cũng đang ở bên cạnh.

“Anh làm sao thế?” Trúc Diệp Thanh nhìn thấy Hạo Thiên đang mơ tưởng cái gì đó liền hỏi.

Cũng không biết là Hạo Thiên có nghe thấy những gì Trúc Diệp Thanh nói hay không? Hắn lúc này đang quá chú tâm vào cái hộp thức ăn.

“Cái gì?” Hạo Thiên bỗng dưng hét lên.

Bên trên nắp hộp thức ăn xuất hiện một dòng số 7/1929 – 7/1930, đây là thời hạn sử dụng của đồ hộp chăng?
“Có vấn đề gì sao?” Trúc Diệp Thanh hỏi trong khi vẻ mặt đang lo lắng bởi vì cô cảm nhận được những biểu hiện kì lạ của Hạo Thiên từ hôm qua.

“Có! Vấn đề còn rất lớn nữa!” Hạo Thiên chau mày nói tiếp: “Năm hiện tại cô đang sống là năm bao nhiêu?”

“1929! Có gì kì lạ?” Trúc Diệp Thanh ngơ ngác nhìn Hạo Thiên.

“Sao có thể? Hết chuyện của hai cô gái nước ngoài kia, giờ lại thêm một người từ thời đại cũ!” Hạo Thiên như có cảm giác là mình đang mơ vậy.

“Là sao? Tôi không hiểu gì cả? Cái gì mà thời đại cũ, đây không phải là năm 1929 sao? Còn hai cô gái gì đó mà anh nói là sao?” Trúc Diệp Thanh trong đầu đầy sự nghi hoặc liền hỏi.

Đồ hộp này vừa không phải là thịt vừa không phải trái cây mà khi mở ra thì bên trong hộp, đồ ăn đã được gói bằng giấy bạc, đó cũng chẳng có gì gọi là bất thường cho đến khi nhìn thật kĩ, giấy bạc hoàn toàn mới toanh không hề có dấu vết của sự cũ kĩ.

[Thật sự có chuyện xuyên không sao? Hay đây là thời không hỗn loạn? Tất cả đều đã từng gặp bão và bị cuốn đến đây sao? Từ trong kí ức của Hắc Hắc và Bạch Bạch chẳng khác gì! Rốt cuộc phải làm như thế nào mới trở về được?] Hạo Thiên, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là sự rối loạn.

Nhìn thấy Hạo Thiên đang ngơ người ra đó, Trúc Diệp Thanh cũng không biết nên nói cái gì, cô nàng cũng mong chờ hắn sẽ giải thích mọi thứ cho cô hiểu.

“Sao anh không nói gì hết vậy?” Trúc Diệp Thanh sau một ít phút chờ đợi thì cô nàng cũng đã không chịu đựng được sự im lặng của Hạo Thiên mà mở lời.

“À… ờ… Cũng không phải chuyện gì quá to tác, hai cô gái mà tôi nói họ đến từ những năm 1950, còn cô lại đến từ năm 1929, còn tôi và một người khác nữa lại đến từ năm 2021…” Hạo Thiên nói ra hết thảy trong vòng chưa tới hai phút.

“Tôi chỉ hiểu được chút chút! Anh là người đến từ tương lai chăng?” Trúc Diệp Thanh ngẩn ngơ hỏi.

“Cũng không thể biết được! Trên đảo hoang này hoàn toàn không xác định được năm tháng! Rất khó để khẳng định bất cứ điều gì!” Hạo Thiên lắc đầu.


Trúc Diệp Thanh cũng đành chịu, cô nàng cũng không phải là hạng người bi quan, cô mở giấy bạc ra, bên trong là một viên chocolate, một viên khác lại là thịt bò, cũng không biết bên trong chứa đựng bao nhiêu loại thức ăn.

“Anh ăn không?” Trúc Diệp Thanh dường như muốn giải tỏa bầu không khí gượng gạo này bằng cách ăn những thức ăn có trong hộp.

Hạo Thiên không nói gì, hắn học theo cách của Trúc Diệp Thanh mà mở ra chiếc hộp mà hắn đang cầm trên tay, cũng xé giấy bạc ra, bên trong có khá nhiều kẹo, chocolate, thịt bò viên, thịt lợn viên… mọi thứ bên trong khá phong phú.

Chần chừ một lúc, Hạo Thiên lấy hết can đảm bỏ một viên thịt bò vào trong miệng, hắn cứ sợ đồ hộp này đã cách thời đại của hắn mấy chục năm rồi nên khó mà không bị hỏng nhưng rốt cuộc thì không có vấn đề gì cả.

Thức ăn trong hộp khá nhiều nhưng như thế vẫn không thỏa mãn được Hạo Thiên, sau một ngày mệt mỏi thì hắn đã tiêu hao không ít thể lực nên hắn cần bổ sung lại và như thế hắn đem thịt lợn khô ra ăn.

Lúc này Hạo Thiên cũng đem thịt lợn cho Trúc Diệp Thanh ăn nhưng cô nàng lắc đầu tỏ vẻ từ chối.

Tất nhiên không phải Trúc Diệp Thanh chê bai hay có ý gì khác khi từ chối thức ăn từ tay của Hạo Thiên mà cô đang ăn thức ăn có trong hộp, trải qua chuyện nguy hiểm hôm qua, cô nàng không có nhiều tâm trí cho việc ăn uống, nên thật sự là cô ăn không nổi.

.

Bình Luận (0)
Comment