Cuộc Sống Nuôi Con Của Vợ Chồng Công Nhân Viên Thập Niên 70

Chương 37


Editor: TieuTieu1912Ngụy Quyên ban đầu không hiểu khẩu hình miệng của cô, nghĩ đến hai mẹ con lúc nãy vào phòng khám, Tô Tuyết Trinh liên tục ám hiệu ba lần thì cô mới phản ứng, nhanh chóng bấm ba số 110 gọi ra, “Xin chào, đây là khoa nhi bệnh viện Nhân Dân thành phố, chúng tôi nghi ngờ ở đây có kẻ buôn người, xin nhanh chóng cử người đến”.

“Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, “Được, chúng tôi lập tức cử người đến, cố gắng giữ chân kẻ buôn người”.

Ngụy Quyên nói cám ơn rồi cúp máy, hướng Tô Tuyết Trinh gật đầu.

Sau khi biết tin báo cảnh sát xong, Tô Tuyết Trinh thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo vẫn còn thời gian trì hoãn, cô không nhịn nổi trong lòng mắng nguyền rủa bọn buôn người điên cuồng hiện nay, năm ngoái Cục thành phố cũng vừa triệt phá nhóm buôn người, bên trong cứu khoảng hơn năm mươi trẻ em và phụ nữ, trong đó còn có trẻ mới hai tháng tuổi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được cha mẹ, chỉ có thể gửi đi viện phúc lợi nuôi dưỡng.


Chưa được bao lâu, lại có người gây án.

Trong phòng khám Đỗ Hồng thấy cô đi lấy thuốc lâu như vậy vẫn chưa quay lại, có chút lo lắng, quay người định đi tìm Tô Tuyết Trinh, Tô Tuyết Trinh nghe được động tĩnh giả vờ giống như vừa quay về đi vào trong, “Thật ngại quá, thiếu một loại thuốc nên không thể kê được, tôi đã nhờ y tá nhanh chóng đi hiệu thuốc lấy rồi”.

“Lấy rồi tôi sẽ lập tức kê thuốc cho cháu”.

“Bệnh viện bên cô to như vậy tại sao làm việc lề mề như vậy”.

Đỗ Hồng không kiễn nhẫn chau mày, “Biết sớm đã không đến”.

“Nhân lực không đủ, hiện tại kinh phí của bệnh viện có chút eo hẹp không biết phải làm như thế nào”.

Thời gian lâu như vậy, hai người họ nói chuyện, nhưng đứa bé trong lòng Đỗ Hồng vẫn im lặng không nói chuyện, Tô Tuyết Trinh nghi ngờ có thể đã cho uống thuốc gì đó, nói bóng nói gió rằng: “Con chị rất ngoan, thông thường ở tuổi này khi đến bệnh viện sẽ làm loạn”.

Trong lòng Đỗ Hồng nghĩ có thể không ngoan sao, đồ chơi kia cho dù người lớn ăn vào đều ngã xuống, nói có vẻ tự đắc: “Buồn ngủ rồi, con nít không ăn thì ngủ, ngủ ăn như thế”.


“Uống chút nước đi, ôm con như vậy khẳng định là mệt rồi”.

Sầm Bách từng nói với cô đối với loại buôn người thì một người sẽ không thành, phía sau nói không chừng còn có đồng bọn, Tô Tuyết Trinh nghĩ đến cái gì, đứng dậy đi rót trà, mở nắp bình nước nóng, ùng ục rót nước, rót được nửa cốc chuyển qua, nói chuyện tiếp tục hỏi cô ấy, “Nhà cô ở đâu? Là người địa phương sao?”“Biết bách hóa Diệu Nguyên không, tôi ở sau tòa nhà lớn đó”.

Sợ người khác nhìn ra, Đỗ Hồng dùng chăn ôm con thật chặt, tăng từng chút một, vô cùng nặng, cái đồ chơi này ôm trong lòng mùa hè tưởng như là lò lửa, cô ấy uống nước từ sớm, không có bất cứ phòng bị gì lấy cốc nước từ tay Tô Tuyết Trinh.

Đây là lần đầu tiên Tô Tuyết Trinh cố ý dùng khả năng đọc suy nghĩ của người khác, ngón tay chạm trong chốc lát, trong đầu đã hiện lên ý nghĩa thật sự của Đỗ Hồng, 【Bắt cóc trẻ con cũng thật dễ dàng, một lần bắt một đứa】Đỗ Hồng cực kỳ khát, ngẩng đầu uống cạn, Tô Tuyết Trinh ân cần tiếp lấy, “Thêm một cốc nữa, tôi thấy cô thật khát rồi”.

“Ôi, bác sỹ như cô cũng rất tốt”.


Đỗ Hồng cười rồi, đang khen cô, thật không ngờ khi hai người giao nhau cốc nước tiếng lòng cô ta bị Tô Tuyết Trinh nghe được 【Nhanh chóng chữa cho đứa bé này xong để bán đi, chết rồi thì không đáng tiền rồi】Đứa bé trong tháng tuổi này chỉ có thể dựa vào sữa mẹ và sữa bột để hấp thụ chất dinh dưỡng, ăn xong lại nôn, căn bản không sống được mấy ngày, hơn nữa người mua chuyến này ở xa, mất một ngày và một đêm để đi tàu, đi nữa đường đứa bé này chết rồi thì họ lấy lại tiền.

Không thì Đỗ Hồng đã không mạo hiểm để chữa trị cho đứa bé này.

Tô Tuyết Trinh từ từ chậm rãi rót nước: “Gần đây trên chợ có bán cua, không biết chị có mua chút về hấp không, món này hấp thật sự rất ngon”.

.

Bình Luận (0)
Comment