Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Chương 22

"Theo ý ngươi, bên trong này đựng loại đan dược gì? Đan dược này tỏa ra bốn đạo lục sắc, là có ý tứ gì?" Mặc Liên nhìn chằm chằm bình đan dược, nghi hoặc nói.

Tiểu Tuyết Cầu nghe vậy vậy, cả kinh, nhảy lên, túm chặt ống tay áo Mặc Liên, kích động hỏi: "Chủ nhân, ngươi có thể nhìn thấy luồng màu sắc trên bình đan dược kia sao?"

"Hả? Chuyện này quá kỳ lạ sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy?" Mặc Liên bị thái độ Tiểu Tuyết Cầu làm cho giật mình, kém chút làm rơi chiếc bình ngọc trong tay, nhíu nhíu mày hỏi.

"Cái chủ nhân nhìn thấy được gọi là đan văn, toàn bộ đan dược đều có đa văn thuộc về nó, nhưng mà chỉ có cực phẩm đan dược trở lên thì mới có thể dùng mắt thường để nhìn thấy đan văn thôi, mà ta sở dĩ có thể nhìn thấy đan văn của Tứ Phẩm hạ cấp đan được, đó là bởi vì mắt ta có chút đặc thù, thế nên sao chủ nhân có thể nhìn thấy được đan văn của nó nhỉ?" Tiểu Tuyết Cầu nghĩ mãi không xong, chăm chú nhìn Mặc Liên, tựa hồ muốn đem mặt nàng nhìn ra một cái động.

Vì sao bản thân mình có thể nhìn thấy, điều này Mặc Liên cũng không biết.

Nàng cảm thấy bản thân mình tựa hồ có thể bắt giữ được dấu vết biến hóa của năng lượng linh khí dao động trong không khí, thậm chí mới vừa rồi, phù văn kia ở dưới cái nhìn chăm chú của nàng đã tự động phân giải. Nếu tính là Liệt Diễm và Tiểu Tuyết Cầu liên hợp lừa nàng, thì chuyện này cũng quá mức chân thực đi.

Hơn nữa, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy phương hướng địa mạch tinh thạch lưu động ở chỗ này.

Này đến cùng là vì sao?

Chăm chú nhìn chủ nhân nhà mình buồn rầu, bộ dáng này thật quá đáng yêu đi, Tiểu Tuyết Cầu cảm thấy giờ phút này Mặc Liên mới có khí chất phù hợp với độ tuổi hồn nhiên của mình, nên nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: "Không biết cũng không sao, dù sao đây chính là chuyện tốt a!"

Mặc Liên rõ ràng bị một bộ khẩu khí đại nhân của Tiểu Tuyết Cầu làm cho vui vẻ, quay người ôm lấy Tiểu Tuyết Cầu, mỉm cười nói: "Vậy ngươi nói xem chúng ta nên xử lý bình đan dược ày như thế nào?"

"Đương nhiên là phải cởi bỏ đan văn a, chủ nhân ngươi nhìn xem, loại lục sắc đan văn này chính là thuộc về một loại đan dược có dồi dào sinh mệnh chi lực a, nó có thể là dùng để chữa thương hoặc là để tăng cường khí lực, cấp nó cho chủ nhân ngươi, để ngươi bồi bổ thật là quá vừa vặn rồi." Tiểu Tuyết Cầu dùng một bộ dáng đương nhiên phải như vậy mà nói, làm cho Mặc Liên có một loại cảm giác vô lực.

Vạn nhất dược này đối với bản thân nàng vô dụng, như vậy không phải là lãng phí rồi sao? Thà để dành, sau này đem nó đi bán hoặc cho người khác dùng thì tốt hơn.

Dường như Tiểu Tuyết Cầu không có suy nghĩ cấp cho Mặc Liên thời gian để suy xét thiệt hơn, chớp mắt một cái đã thấy Tiểu Tuyết Cầu phóng ra một cái tiểu huyền thuật, phù văn trên bình đan dược kia cứ như vậy bị phá giải một cách dễ dàng.

Cuồn cuộn dược lực ngay lập tức tỏa ra từ bên trong chiếc bình ngọc, Tiểu Tuyết Cầu ngửi ngửi, hai tròng mắt léo sáng, hưng phấn mà nói: "Thật tốt quá! Chủ nhân! Đan dược thế nhưng chính là Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan a!"

"Cái gì?" Ngữ khí của Mặc Liên tràn đầy kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ tới vận khí của bản thân mình thế nhưng lại tốt đến như vậy! Thuận tay cướp bóc một hồi đã kiếm được loại đan dược mà mình cần.

Kỳ quái chính là, đến cùng chủ nhân của chiếc nhẫn trữ vật này là ai? Thế nhưng lại có được loại đan dược trân quý này!

Tinh thạch lóe sáng, dường như nó cũng có hứng thú với viên đan dược này, hương thơm của Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan phiêu đãng trong huyệt động, khiến cả một cái huyệt động u ám được rót vào một tia sinh cơ.

“Sột soạt”

Có tiếng động từ không trung truyền đến, Mặc Liên khẽ nhíu mày, ngẩng đầu liền phát hiện bầu trời đã bị che lấp bởi một loạt vật màu đen, chung nó nhiều vô kể, bọn nó bò trên mặt đất, thi nhau tràn qua chỗ hai người bọn họ như thủy triều, không tới một lát sau, chúng nó đã đem một người một thú gắt gao vây quanh.
Bình Luận (0)
Comment