Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Chương 41

Nghe tới là có liên hệ đến Mặc gia, người ở bốn phía cũng lên tiếng phụ họa theo.

Mặc gia là luyện khí thế gia đứng đầu đại lục này đó! Bao nhiêu người dù có nằm mộng cũng muốn kết giao, người có thể kết giao với bọn họ cũng đều không phải người tầm thường, làm sao có thể rảnh rỗi đi lừa bịp một lão nhân không rõ thân phận kia chứ!

Một nam tử trầm tư nói: "Lão nhân này đúng là không phân rõ phải trái! Loại đường vân có năng lượng biến ảo như thế này, làm sao có thể không phải là Hàn Tinh Quáng Thạch kia chứ? Ngươi đã làm hư khoáng thạch của người khác còn muốn chống chế!"

Chăm chú nhìn viên khoáng thạch nằm ở trong tay Khải Tát Bỉ Đặc, một người đi đường phẫn hận nói: "Đúng đó, buổi đấu giá năm trước ta đã gặp qua!"

"Không sai, ông già này có phần quá đáng!” Lại có một nam tử nói.

Mọi người khác thấy thế, cũng ào ào nghị luận, sự kiện như thế này cũng phải là chưa từng thấy qua bao giờ, có nhiều người to gan tìm cơ hội để kiếm chút lời ở Sa thành.

"Uy! Lão nhân kia! Mau bồi thường! Đây chính là Hàn Tinh Quáng Thạch!"

Khải Tát Bỉ Đặc và hai gã tùy tùng phía sau đều đứng nhìn bộ dáng chật vật của lão nhân kia, trong mắt là một loại ý cười tàn nhẫn. Hắn chính là ưa thích loại hành vi áp bức dân thường, loại người vô năng như vậy căn bản không nên tồn tại trên hậu thế, cũng không xứng cùng loại người cao quý như hắn hô hấp cùng một bầu không khí.

Lão nhân bị ngôn luận công kích càng thêm không kiên nhẫn, trong mắt đôi mắt nâu đầm tràn đầy ánh lửa hồng, nguy hiểm mà bạo ngược.

"Các ngươi chính là muốn tìm chết!" Lão nhân đè nén cơn giận dữ nói, quanh thân tản ra luồn khí tràng vô hình, làm cho người ta tim đập không nhanh thêm một nhịp.

Khải Tát Bỉ Đặc bị khí thế của vị lão nhân kia dọa sợ, kìm lòng không nổi lui về phía sau vài bước, trọng tâm của tùy tùng hắn có chút bất ổn, thậm chí ngã ngồi dưới đất.

Khải Tát Bỉ Đặc cảm thấy thật quá mất mặt, cắn răng nói: "Hừ, thế nào! Một lão đầu như người còn muốn giáo huấn bản thiếu gia hay sao? Hôm nay bản thiếu gia muốn ngươi không được chết tử tế."

Không phải là do Khải Tát Bỉ Đặc quá tự tin, mà là ở đai lục Lan Tạp, chỉ cần người có tu vi khá cao, vô luận là Huyền giả hay là Vũ sư, đều có thể trì hoãn quá trình lão hóa, lão đầu này cả đầu tóc trắng, thường là loại người không có thiên phú tu hành, thuộc về tầng đáy ở cái xã hội này, chỉ có thể mặc người ức hiếp.

Không biết vì sao, không khí ở bốn phía bắt đầu trở nên nóng hừng hực, có cảm giác như muốn bùng nổ, đột nhiên một giọng nói vừa non nớt vừa trong trẻo, giống như tiếng chim sơn ca, thánh thót có thể thức tỉnh nhân tâm truyền vào trong tai mọi người.

"Wow, vị thúc thúc này thật thú vị nha ~ "

Mọi người tìm theo phương hướng phát ra tiếng nói, một bóng dáng bé bỏng mảnh mai xuất hiện trước mắt bọn họ.

Thiếu nữ kia mặc một bộ váy trắng như tuyết, đứng phiêu dật trong gió, bóng dáng đúng dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, giờ này nàng thật giống như một nụ hoa sen sắp nở, cao nhã loá mắt, làm cho người ta không dám khinh nhờn.

Khuôn mặt oánh nhuận như một miếng ngọc quý, hàng lông mày như yên vân, một đôi mắt xinh đẹp thanh tú tuyệt trần, ánh mắt trong suốt đầy trí tuệ, hàng lông mi dài dậm như lông vũ khẽ chớm chớm càng giúp nàng tăng thêm vài phần linh động, đầy sức sống.

Đôi môi đỏ sẫm như hoa anh đào mê người hơi nhếch lên, làm cho người ta không thể không mê say.

Mà vị thiếu niên đứng sau lưng nàng càng là làm cho người ta kinh thán, thân hình thon dài, trên người chỉ mặc một bộ huyền bào đơn giản màu đen, lộ ra cặp xương quai xanh quyến rũ. Ngũ quan tinh xảo, không có một khuyết điểm, hoàn mỹ không chút tỳ vết, khí chất biến ảo khôn lường, giống như là một vị thần từ trên trời giáng xuống. Chính là toàn bộ lực chú ý của hắn đều dừng lại trên bóng dáng ở trước mặt, chuyên chú như thế, giống như chỉ có nàng mới có thể tác động đến lòng hắn.

Làm tất cả thiếu nữ và thiếu niên ở đây đắm chìm trong sắc đẹp, ngược lại trong mắt vị lão nhân kia lại xẹt qua chút ánh sáng khác thường.

Mặc Liên dễ dàng bắt giữ được sự biến hóa trong mắt vị lão nhân kia, chậm rãi đi đến chỗ đám đông, nháy mắt mấy cái, thiên chân vô tà nói với Khải Tát Bỉ Đặc: "Thúc thúc sao vậy?"

Đáy mắt màu đen hiện lên nhiều đồ án, ánh mắt Mặc Liên chuyển hướng về phía lão giả, một cỗ lực lượng như có như không tập trung trên người lão ta, mênh mông như dại dương, trong lòng Mặc Liên ngay tức thời chấn động, xem ra hôm nay vận khí của mình không phải là tốt bình thường, mà là quá tốt!

Khải Tát Bỉ Đặc thấy đối phương hóa ra là một thiếu nữ tuyệt sắc phấn nộn như thế, qua bốn hay năm năm nữa, nói không chừng còn có thể vượt qua đệ nhất mỹ nữ, thánh nữ của Quang Minh thần điện, Hoàng Phủ Tiêu Vân cũng không chừng.

Nhất thời trên khuôn mặt nhợt nhạt của Khải Tát Bỉ Đặc nổi lên vẻ dâm tà, liếm liếm môi nói: "Tiểu cô nương, ngươi thích mấy thứ đồ như thế này sao? Ưa thích thì thúc thúc có thể tặng nó cho ngươi, thúc thúc còn có rất nhiều đồ tốt hơn thứ này, cam đoan sẽ làm cho ngươi ưa thích, dục tiên dục tử!"

Mà tùy tùng phía sau hắn cũng bắt đầu cười rộ lên, không thể không nói, ba người này phối hợp thật là phi thường ăn ý.

Đũng quần Khải Tát Bỉ Đặc cũng đã dần dần cộm lên, lời nói của hắn ta cũng thành công làm đám người chung quanh cười đến vui vẻ, bao nhiêu ánh mắt dồn lên người Mặc Liên, đủ loại sắc thái tình cảm, hoặc là đồng tình, hoặc là khinh thường, hoặc là tham lam chiếm hữu.

Ở một thành thị như Sa thành, thực lực có thể quyết định tất cả, mà Khải Tát Bỉ Đặc còn là thiếu gia Khải Tát gia tộc, không phải là một người mà ai cũng có thể chọc vào.

Mặc Liên tuy rằng mới chỉ có mười tuổi, nhưng lại có một loại phong thái độc đáo, có thể trêu chọc nhân tâm ngứa ngáy không yên, lại còn thêm một bộ dáng bé bỏng vô hại, sao có thể không làm cho người ta không động tâm cơ chứ?

Mặc Liên chu chu cái môi môi anh đào phấn nộn: "Nhưng mà vị gia gia kia nói đó là hàng giả nha."

Cả người lão giả kia cứng đờ, cho tới bây giờ lão chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, lão ta cần một tiểu nha đầu tới giải vây cho mình.

"Như vậy đi, tiểu muội muội, thúc thúc và ngươi đánh cuộc, nếu Hàn Tinh Quáng Thạch của thúc thúc là giả, thúc thúc mặc cho ngươi xử trí, người thấy như thế nào? Nhưng nếu nó là hàng thật, thì ngươi cũng phải mặc cho thúc thúc xử trí, tính cả vị công tử ở phía sau ngươi." Khải Tát Bỉ Đặc tự nhiên sẽ không để tiểu mao đầu như Mặc Liên vào trong mắt, trong lòng hắn, bọn họ đã chắc chắn là thịt béo trên thớt mặc cho hắn thích thái như thế nào thì thái rồi.

Người xung quanh đều tỏ vẻ ghen tị với vận khí quá tốt của Khải Tát Bỉ Đặc, một thiếu nữ như xinh đẹp nhủ tinh linh và một vị thiếu niên tuấn mỹ, vì sao không rơi vào trong tay bọn họ cơ chứ.

Mặc Liên nghe vậy thì nháy mắt mấy cái, bàn tay nhỏ bé trắng như sứ nhẹ nhàng xoa xoa lên trên chiếc nhẫn trên tay, đôi mắt hơi nheo lại, cười càng thêm xán lạn chói mắt: “Nga, thật sao?"

Mặc Linh âm thầm nhíu mày, hắn biết đây là điềm báo trước khi chủ nhân tức giận.

Trải qua không biết bao nhiêu năm ở chung trong Hỗn Nguyên Giới, Mặc Linh biết, ai cũng có thể đánh chủ ý lên người chủ nhân, nhưng nhất định không thể đánh chủ ý lên người mà nàng để ý, bằng không nàng sẽ làm cho người đó hận sao mình đã sinh ra trên thế gian này.

Dù sao tính tình bao che khuyết điểm của chủ nhân không phải chỉ dừng lại ở một mức độ bình thường, mà là siêu cấp nghiêm trọng, có thể gọi nó là bệnh mãn tính cũng không sai biệt lắm.

Thấy chủ nhân bảo vệ mình như vậy, Mặc Linh cao hứng, hơi hơi nhếch khóe môi lên, chỉ thoáng qua một giây thôi nhưng cũng đủ mê hoặc cả đám người ở chỗ này.

"Thật sự ~" Khải Tát Bỉ Đặc tiếp tục dụ dỗ dành nói, chăm chú nhìn hai người Mặc Liên, khóe miệng cũng đều sắp chảy ra nước miếng đến nơi rồi.

"Uh, Linh ca ca, phụ thân không phải là đã từng cho ta một khối nham thạch sao? Hình nó rất giống với cái này nha, nó ở đâu rồi ấy nhỉ?" Mặc Liên xoay người, khả ái cười nói với Mặc Linh.

Trên gương mặt tinh thuần trong veo như nước suối thánh khiết của Mặc Linh tràn ra một nụ cười thản nhiên, lấy ra một khối khoáng thạch từ trong huyễn ảo trữ vật.

Từ bề ngoài thì nó giống nhau y như đúc với miếng khoáng thạch đã bị tổn hại của Khải Tát Bỉ Đặc, chỉ có điều uy áp lãnh liệt của nó đủ để làm cho đáy lòng đám người ở đây phát lạnh.
Bình Luận (0)
Comment