Chương 169: Cổ trùng
Trình Lai sợ mình đã nghe nhầm, cái gì vậy? Ba mẹ cô đưa cô tới đây vốn là muốn thuyết phục cô ta không nuôi Kuma Thong nữa, cô vẫn luôn cảm thấy sự tồn tại của Kuma Thong với mình, tuyệt đối không có chuyện mình sẽ từ bỏ Kuma Thong, ai ngờ đại sư lại nói cho cô ta biết Kuma Thong của cô toàn là đồ giả, mà cơ thể cô ta lạnh lẽo, ngứa ngáy là có nguyên nhân khác, đó là trong người cô ta đang nhung nhúc cổ trùng!
Trình Lai cảm thấy tê dại cả người, một sự lạnh lẽo vô cùng, cổ trùng ư? Trong cơ thể cô ta sao lại có cổ trùng được chứ? Vậy từ lúc đó tới giờ nó đã gặm nhấm cơ thể cô sao? Không… đây không phải là sự thật!
Trình Lai từ trước tới nay vẫn luôn sợ côn trùng lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài, cô ta khóc ròng:
“Đại sư, cô đừng dọa tôi, làm sao lại có thể có côn trùng được chứ? Thường ngày tôi không dám ăn linh tinh, bây giờ cô lại nói trong người tôi có cổ trùng, cô nói xem giờ tôi phải làm sao?”
Sở Từ thở dài đáp:
“Bây giờ cô chỉ có thể đối mặt, sự nguy hiểm của cổ trùng còn khác xa so với sự tưởng tượng của cô, bây giờ cô chỉ mới cảm thấy ngứa ngáy da thịt, đến khi cổ trùng lớn, sợ rằng sẽ sinh sôi theo máu của cô, tới lúc đó cô chết lúc nào cũng không hay.”
Sắc mặt Trình Lai trắng bệch, sợ hãi đến không thốt lên lời, Trình Quốc Yến dù gì cũng là người từng trải, trầm giọng nói:
“Đại sư, cô xem việc của con gái tôi phải giải quyết thế nào?”
Cứ như một thói quen, bây giờ mọi người cho rằng Sở Từ là một thiên lôi, chỉ đâu đánh đó, tuy nhiên không thể không thừa nhận người ta cũng rất cừ, rất nhiều lần gặp chuyện khó khăn đều là do Sở Từ giải quyết, nếu không e rằng danh dự của huyền học đại sư đều mất hết, đến lúc đó, danh tiếng của nghề này xấu đi, sẽ ảnh hưởng đến tất cả các đại sư huyền học.
Sở Từ không lên tiếng. Cô vẽ một cái bùa dán lên người Trình Lai, đồng thời, cổ trùng trong cơ thể Trình Lai như cảm giác được sự uy hiếp, đột nhiên bắt đầu chuyển động, giờ phút này, trên da trình lại bắt đầu nổi mụn, cứ lớn dần lên và chuyển động không ngừng, trên khắp người, trên cánh tay, rồi tới cổ Trình Lai, Trình Lai cảm thấy cơ thể ngứa ngáy, loại cảm giác ngứa ngáy này không phải là do Kuma Thong gây ra, cũng không phải bệnh ngoài da mà là cổ trùng trong cơ thể cô ta!
Trình Lai sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, suy sụp khóc lớn.
“Ô Lạp Lạp đại sư, đây là công việc sở trường của cô đó!” Sở Từ nói.
Ô Lạp Lạp gật đầu, lấy ra một bình màu đen, mở nắp ra, thấy bên trong có một trùng đen to lớn, bỗng nhiên trùng đen chuyển động, Ô Lạp Lạp lăn nó lên quả trứng gà, lăn lên da của Trình Lai, một quả trứng không đủ, lại thêm một quả trứng khác, vẫn may ở đâu là vùng nông thôn, trứng gà rất nhiều, nên không bao lâu sau, cả một giỏ trứng gà đã bị dùng sạch, Ô Lạp Lạp bỏ trứng gà vào nước đun sôi lên, sau khi đun sôi trứng gà, nồi nước đều biến thành màu đen một cách kỳ lạ, Ô Lạp Lạp lấy một quả trứng ra, bóc vỏ, chỉ thấy bên trong trứng gà thủng lỗ chỗ, còn có rất nhiều thứ đen xì xì.
Mọi người đều vô cùng sợ hãi, đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng, cổ độc chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại có thật!
Mà quả trứng ngon lành lại biến thành như vậy, thực sự là vô cùng kinh hoàng!
Nước mắt của Trình Lai đều trào ra ngoài, đứng một chỗ không dám nói gì.
Sở Từ mình chằm chằm vào nồi trứng gà, bản lĩnh của Ô Lạp Lạp vẫn rất tốt, ngàn năm trước cô cũng đã nhìn thấy người ta làm như vậy, khi có người phụ nữ trúng cổ độc, nếu như mới bị mà bản thân lại không biết có côn trùng, không biết làm cách nào, Sở Từ đành phải dùng phương pháp xác định, là ăn đậu nành sống, nghe nói nếu ăn đậu nành sống mà không có cảm giác khó ăn, chắc chắn là bị hạ độc, xác định người phụ nữ ấy bị hạ độc, Sở Từ đành tìm Miêu nữ tới giải độc cho cô ta, sau đó chữa khỏi cho cô gái đó.
Nghe nói cổ độc chỉ truyền cho con gái chứ không truyền cho con trai.
Ngay sau đó, Ô Lạp Lạp lấy ra một gói thuốc bột đổ vào nước rồi cho Trình Lai uống, sau khi Trình Lai uống xong thì mới bình tĩnh trở lại, không hề có biểu hiện gì, sau đó lại có cảm giác buồn nôn, một lát sau, cô ta ôm bụng, nôn ra toàn những thứ đen xì, lúc đầu còn tưởng là những thứ không tiêu hóa được, nhưng nhìn kỹ những thứ đó đang bò lổm ngổm, một lát sau, trên đất đều di chuyển, thì ra những thứ đó là cổ trùng đen! Còn có cả trứng trùng nữa.
Cổ trùng đã đẻ trứng trong bụng Trình Lai.
Trịnh Lai sợ quá khóc dòng, nhưng vừa khóc lại thấy buồn nôn, Sở Từ vỗ sau lưng cô ta, lần này, cô ta nôn ra đến bảy tám con trùng đen lớn.
Chu Tuyết Lan sợ hãi, bịt miệng hỏi Ô Lạp Lạp: “Đại sư, con gái tôi sao vậy? Sao trong bụng nó vẫn còn có cổ trùng?”
Ô Lạp Lạp lắc đầu: “Hết rồi! Tất cả côn trùng đã bị tôi đưa hết ra ngoài rồi.”
“Chà, vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá!” Chu Tuyết Lan đỡ lấy Trình Lai, vô cùng xúc động.
Ô Lạp Lạp đã thu hết được đống côn trùng lại vào bình, dự định để dùng dần, cô làm mọi người sợ hãi, côn trùng đáng sợ như vậy người khác nhìn thấy phải tránh xa, chỉ có cô là thu thập chúng lại, cô không sợ sao?”
Tả Thiên nói một cách yếu ớt:
“Ô Lạp Lạp đại sư, côn trùng vẫn dùng được sao?”
“Có thể!” Ô Lạp Lạp nhìn hắn, giải thích: “Có thể tiếp tục hạ cổ hoặc chế thành thuốc giải độc.”
Mọi người gật đầu, cảm thấy Ô Lạp Lạp này vô cùng kì dị, tất cả mọi người cảm thấy cô là lạ, bỗng đứng tránh xa, sợ nói năng linh tinh lại bị hạ cổ. Điểm mấy chốt là sau khi chết bác sĩ chỉ kết luộn là có ký sinh trùng thôi, sẽ không thể điều tra ra thủ phạm.
Mà Trình Lai đã rơi vào trạng thái suy sụp, từ khi cô ta nôn ra những con côn trùng đó khiến cơ thể cô ta lạnh run, nhắm mắt lại đều mơ thấy ác mộng.
Sở Từ thấy cô ta vẫn khóc, đành mở lời:
“Cô trúng cổ độc, chắc chắn là có người hại cô.”
Trình Lai khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ tới một việc, đúng vậy, chắc chắn có người hạ cổ với cô, nhưng đó là ai? Bình thương cô ta không gây thù chuốc oán với ai cả.
Sở Từ nhắc nhở: “Miêu cổ chỉ truyền cho con gái, không truyền cho con trai, nghĩ lại bên cạnh cô có người phụ nữ nào đang đối địch với cô không.”
Trình Lai như đang nghĩ ngợi điều gì đó, trừng mắt lên, vội la lớn:
“Tôi nhớ ra rồi, bạn trai tôi lúc đã vượt quá giới hạn với người phụ nữ kia, trông ả ta rất dị hợm, ngày đó tôi tới tìm cô ta hỏi vì sao tranh giành bạn trai với tôi, ả ta còn hung dữ trừng mắt nhìn tôi, sau đó khi về tôi liên tục bị tiêu chảy, kéo dài nhiều ngày, hai con mắt đục ngầu, da vàng, sau này mới từ từ khỏe lại.”
Dừng lại một lát, Trình Lai lại nói: “Sau này, tôi mua phật bài Kuma Thong, cảm thấy số đào hoa tốt hơn, bạn trai tôi lại quay trở lại, ả ta lại đến công ty của bố tôi tìm tôi, hai người lời qua tiếng lại, sau đó ả ta nguyền rủa tôi, còn nói sẽ giáo huấn tôi, chẳng lẽ lại do ả ta hạ cổ?”
Sở Từ nhìn về phía Trình Lai, gật đầu nói:
“Gương mặt của cô nói cho tôi biết, gần đây cô phạm vào số đào hoa, số đào hoa này sẽ ảnh hưởng đến cô rất nhiều, nghĩ lại có khả năng là cô ta.”
Việc này không thể giải thích bằng khoa học, báo cảnh sát cũng vô ích, nhưng Trình Quốc Yến đã lập ra sản nghiệp của gia đình, cũng không phải chỉ là người tầm thường, chắc chắn ông ta sẽ giải quyết được.
Trình Lai hối không kịp, cảm thấy không khỏi đau đớn, mặc dù việc này bạn trai cô ta có biết hay không nhưng để giữ lại người đàn ông mà cô ta nuôi ma xó, tự tôn cũng không còn thì thôi nhưng suýt chút nữa bỏ mạng, cô ta cảm thấy trong lòng lạnh băng, tình cảm mà cô ta giành cho người đàn ông đó cũng đã biến mất không còn tăm hơi nữa.
Điều khiến Sở Từ không ngờ tới chính là gương mặt của Trình Lại lại có sự thay đổi, lần này, cô ta không còn bị phạm phải số đào hoa nữa, cô ta sẽ chia tay với bạn trai, sau khi chia tay tuy sẽ chán chường một thời gian nhưng sau đó ba năm sẽ gặp được người yêu đích thực, cũng coi như trong họa được phúc.