Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 190 - Chương 190 - Từ Thiên Xuất Hiện

Chương 190 - Từ Thiên xuất hiện
Chương 190 - Từ Thiên xuất hiện

Rất nhiều người đều nói phụ nữ rất thực dụng, nhưng bản thân Sở Từ gặp qua chuyện như vậy thì nhận định rằng đàn ông cũng chả kém là bao. Không ít kẻ cứ thấy người ta có tiền mà tìm cách đào mỏ, khiến họ yêu điên cuồng mà mang tài sản dâng cho bọn họ.

Mọi người hỏi rất nhiều vấn đề, Sở Từ ngay cả cơ hội xen miệng vào đều không có. Không thể làm gì khác hơn là cười cười, đứng ở một bên lẳng lặng quan sát.

Bọn họ thảo luận nửa ngày, Tả Thiên mới nhớ tới Sở Từ, bất giác hỏi:

"Sở đại sư, cô có muốn hỏi gì không?"

Lúc này Tiền Dược Quang cũng nhìn chằm chằm Sở Từ. Bởi vì ông đã xem qua TV, Sở đại sư che mặt kia mới thật sự là cao thủ lợi hại.

Tiền Dược Quang kích động nói: "Đại sư, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi!"

Sở Từ bật cười: "Tôi cũng không phải là kẻ tài ba gì đâu, nhưng ông yên tâm đi, nếu có uẩn khúc tôi nhất định sẽ giúp ông tìm ra, nhưng nếu như không có, tôi cũng sẽ ăn ngay nói thật. Hiện tại nếu được hãy mời Từ Thiên ra đây, bằng không dù nói nhiều hơn nữa cũng vô ích."

Việc mời Từ Thiên tới là mục đích chính của Sở Từ, cô cố tình muốn xem biểu hiện trên khuôn mặt của gã.

Rất nhanh, một chàng trai mặc áo sơ mi cộc tay đi ra, da dẻ gã rất trắng, thân hình cao lớn, vẻ mặt lịch sự, hướng về người đứng trước cúi chào. Xem ra rất giống người tử tế, cũng không có vẻ là kẻ vì tiền mà làm chuyện ghê tởm như vậy. Bình thường những cô gái trẻ hễ nhìn thấy khuôn mặt này đều rất dễ động lòng.

Mặt Từ Thiên lộ vẻ đau thương, đối với vợ chồng Tiền Dược Quang thì cung kính vái chào rồi mới đau lòng nói: "Cha mẹ, con cũng không nghĩ tới Giai Mẫn sẽ rơi vào tình cảnh như thế. Tình cảm của chúng con vẫn rất tốt, sợ cô ấy đi làm mệt nhọc, con còn khuyên cô ấy từ chức cùng con về quê. Con tình nguyện chăm sóc cô ấy, nhưng ai biết được cô ấy vì uất ức mà chọn cách tự thiêu, lựa chọn cách tự sát đau đớn như vậy, điều này thực sự là con không nghĩ tới!"

"Cút! Đừng gọi chúng ta là cha mẹ, chúng ta không có con rể như ngươi!" Tiền Dược Quang vô cùng kích động, suýt chút nữa đã nhào lên đánh gã, Tả Thiên vội vàng đem Từ Thiên kéo ra sau.

Từ Thiên rất thương tâm, cúi đầu nói: "Tôi cùng Giai Mẫn tình cảm thật sự rất tốt, mấy tháng trước chúng tôi mỗi tháng đều sẽ đi du lịch. Tôi dẫn cô ấy đi chơi khắp nơi, chúng tôi sống ở căn nhà cũ nhưng rất hài lòng, sau khi cô ấy từ chức, chúng tôi vốn dự định muốn sinh con, ai ngờ. . . "

Thư Lệ Tùng nghe đến mấy lời ấy thì tâm trạng lập tức vỡ vụn, bà ôm mặt khóc nức nở.

Tiền Dược Quang đặt tay lên vai vợ an ủi. Nỗi đau thống khổ khiến cho vợ chồng bọn họ nửa tháng nay không ngủ nổi, tâm trạng hai người đã tụt dốc tựa như đứng bên bờ vực. Càng làm cho bọn họ tức giận chính là tên Từ Thiên này một mực giả bộ làm người tốt, tất cả mọi người đều tin tưởng gã, cho là gã cùng con gái mình rất ân ái. Nhưng bọn họ hiểu rõ Giai Mẫn, con bé là cô gái cực kỳ lạc quan, không thể vì bế tắc mà tự thiêu mình để kết thúc sinh mạng được.

Nhan Thiên Tâm lập tức đứng dậy, đầu tiên niệm một đoạn thần chú, sau đó dùng hai ngón tay để ở một chấm trên mắt, một lát sau nói:

"Không sai, Tiền Giai Mẫn là tự sát mà chết, nạn nhân mua một thùng xăng, tưới vào người, trước khi tự sát vẫn còn nói mình vô dụng, dơ bẩn! Muốn tự thiêu, lúc đó trong phòng không có ai, Từ Thiên cũng không ở nhà."

Lời của cô vừa thốt ra, Chung Hiểu Sinh cũng lập tức bước ra ngoài, đặt trước mặt một bát cơm và một đôi đũa.

Lại lấy ra kiếm làm bằng gỗ đào, nhảy nhót một hồi. Rất nhanh, một trận gió lạnh thổi tới, Sở Từ nhìn về phía cửa nhà gỗ, chỉ thấy một ma nữ nhẹ nhàng lại đây, Chung Hiểu Sinh lập tức hỏi có phải là tự sát hay không, đũa trước mặt anh ta đột nhiên dựng đứng lên.

Tả Thiên bị tình huống trước mặt làm sợ hết hồn. Mặc dù anh ta vẫn biết thiên sư lợi hại, nhưng ở nơi này cao thủ đều tập trung lại, trước tiên không nói Nhan Thiên Tâm, ngay cả Hiểu Sinh dùng phương pháp đó để hỏi một nữ quỷ, đã đủ khiến người ta kinh hãi rồi.

Tả Thiên tuy rằng không thấy được quỷ, nhưng có thể cảm giác được một luồng gió lạnh xung quanh, cánh tay không kìm được mà hơi co lại.

Sở Từ mắt lạnh quét qua, nữ quỷ thấy cô thì sợ hết hồn, thân thể co rụt vào một góc, thì thào nói:

"Chuyện không liên quan đến tôi! Tôi chẳng qua là tới trả lời vấn đề của các vị, lấy chút tiền thưởng thôi!"

Sở Từ hừ lạnh một tiếng, nữ quỷ lập tức bay đi.

Chung Hiểu Sinh lúc này đã hiểu ra vấn đề, anh ta mặc một cái áo choàng màu vàng lớn, cầm kiếm gỗ đào nhảy nhót khắp phòng gọi tới gọi lui.

Sở Từ đổ mồ hôi.

Đây chính là vị thần trong truyền thuyết sao? Quả là khiến người khác bất ngờ.

Trải qua mấy lần trước, Lưu Văn Khiên đã sớm biết mình không phải là đối thủ của Sở Từ. Theo quan điểm của mình, Nhan Thiên Tâm cùng Chung Hiểu Sinh mặc dù thủ đoạn nhưng cũng không thể so sánh với Sở Từ, nhìn ra cô gái kia đúng là tự sát mà chết, không phải bị giết. Tuy nhiên, anh ta luôn cảm thấy vụ án ấy không phải đơn giản như vậy, có một điều gì đó không đúng với lời kể của Tiền Dược Quang và vợ ông ta.

Anh ta ngay lập tức nói: "Sở đại sư, cô thấy thế nào? Liệu có phải tự sát không?"

Để chắc chắn, Sở Từ quay sang bảo với Tiền Dược Quang: "Hãy cho tôi xin ngày sinh tháng đẻ của Tiền Giai Mẫn."

Tiền Dược Quang vội nói sinh nhật của con gái.

Sở Từ vươn tay trái ra, bấm ngón tay tính toán, một lát sau gật đầu đáp: "Đúng là tự sát."

Tiền Dược Quang dường như không chấp nhận được, kích động nói: "Đại sư, con gái tôi thật sự không thể nào tự sát! Cô nhìn kỹ hơn một chút, có phải có chuyện gì vướng mắc không?"

Nhan Thiên Tâm nghe vậy, giọng điệu có vài phần châm chọc: "Chúng tôi ở đây đều chắc chắn nạn nhân là tự sát, cô nói lại điều đó liệu còn thú vị không? Tôi thấy khả năng của cô cũng chỉ như vậy mà thôi, chính mình không thấy được, lại lấy câu trả lời có sẵn của chúng tôi."

Sở Từ nhếch môi, thầm nghĩ hậu duệ của Nhan Bất Hồi tính khí thật khó ưa.

Khóe miệng cô cong lên cười mỉm, lắc lắc đầu:

"Cô Nhan, nếu đã là một thiên sư, ngay cả chuyện tự tử cũng không thể thấy được thì quả là mất mặt, cô chẳng lẽ cho rằng mình nhìn ra chuyện tự sát là lớn lao lắm sao?"

Sắc mặt Nhan Thiên Tâm lập tức thay đổi.

Trong thực tế, việc nhìn ra chuyện nạn nhân tự sát chẳng lẽ vẫn chưa đủ tài năng ư?

Nhưng lời nói của Sở Từ rốt cuộc có ý gì? Giễu cợt mình?

Nhan Thiên Tâm tức giận nói: "Ý cô là sao? Cô có giỏi thì nói ra một đáp án khác đi! Tôi cũng không tin, người này chẳng lẽ không phải tự sát?"

Sở Từ lắc đầu: “Tôi không hề nói không phải cô ấy tự sát, nhưng cái chết của Giai Mẫn ắt hẳn có nguyên nhân đặc biệt, quan trọng là chúng ta cần tìm ra nguyên nhân ấy kia kìa.”

Từ Thiên nghe vậy thì lập tức chau mày, gã hỏi: “Nguyên nhân Giai Mẫn tự sát? Chẳng nhẽ cô ấy còn có lý do gì khác sao?”

Sở Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt gã rất lâu, Từ Thiên bị cô nhìn đến nỗi ánh mắt không tự giác được tránh né đi, qua một lúc lại cứng rắn nói: “Cô nhìn tôi làm gì?”

Sở Từ cười nhẹ một tiếng, tố chất tâm lý của tên Từ Thiên này thật mạnh mẽ, thảo nào có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhìn thấy cô cười mà mình lại không hiểu gì, trong lòng Từ Thiên căng thẳng, thoáng chốc lại trấn tĩnh lại, Tiền Giai Mẫn quả thật không phải do gã giết. Sở đại sư đây có thể lợi hại đến mức đổi trắng thành đen sao? Cái chết của Tiền Giai Mẫn đến pháp y cũng nhận định rồi, không có chút liên quan gì đến gã! Nghĩ đến đó, vẻ mặt Từ Thiên thoải mái hơn, không hề sợ hãi nhìn thẳng lại vào mắt Sở Từ.

Sở Từ cười thành tiếng: “Từ Thiên, chưa có ai nói với anh sao, anh cười như thế này không đẹp trai chút nào!”

Từ Thiên ngẩn người, vẻ mặt khó chịu hỏi lại: “Cô… có ý gì?”

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment