Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 192 - Chương 192 - Cái Kết Cho Kẻ Bội Bạc

Chương 192 - Cái kết cho kẻ bội bạc
Chương 192 - Cái kết cho kẻ bội bạc

Nét mặt của Từ Thiên đột nhiên trở nên kích động, gã trước nay chưa từng nghĩ mình có thể làm chuyện như vậy, không cần làm việc mà rất nhanh đã có mấy triệu, làm sao không làm người ta hưng phấn được chứ!

"Vậy sau cùng thì sao?"

"Sau cùng?" Đạo sư lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: "Sau cùng đương nhiên phải dụ cô ta chết rồi! Nếu như cô ta không tự sát, không tự thiêu, không nhảy sông nhảy lầu, cậu làm sao có thể khiến cho những tài sản kia nằm trong tay cậu được? Dù sao cũng là cô ta tự sát, cái chết của cô ta không liên quan gì đến cậu, cậu không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cả. Chỉ có cô ta thật sự chết rồi mới chứng minh cậu đã dày công tôi luyện đạt được khả năng khống chế cao cấp nhất."

Từ Thiên giật mình, nghe vậy thì lập tức do dự, dù sao “bức tử” người khác chết vẫn vô cùng đáng sợ, nhưng sau một tuần ngẫm nghĩ, cuối cùng gã vẫn lựa chọn ra tay theo lời người kia chỉ. Mục tiêu của gã chính là Tiền Giai Mẫn.

Xem xong tất cả, Sở Từ mới hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra tình yêu của Từ Thiên từ đầu đến cuối là một cái bẫy, luôn luôn đợi Tiền Giai Mẫn chui vào. Nếu người này không phải Tiền Giai Mẫn mà là người khác thì kết cục cũng sẽ không có quá nhiều khác biệt. Nếu như Tiền Giai Mẫn biết người đàn ông mình yêu, từ khi bắt đầu đã quyết định khiến cho cô chết, không biết cô sẽ suy nghĩ như thế nào. Sở Từ thở dài một hơi, thật đáng thương!

Ánh mặt của cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Từ Thiên chú ý tất cả những sự thay đổi của cô, bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

Sở Từ đột ngột mở lời: "Từ Thiên, quá trình bức chết Tiền Giai Mẫn làm anh rất có cảm giác thành tựu nhỉ? Khống chế một con người như một con rối, chìm vào vai diễn chàng trai tài cao của mình, có lẽ đến bản thân anh cũng quên đi chính mình đã làm những gì, đúng không?"

Tiền Dược Quang sửng sốt, tuy ông vẫn hoài nghi cái chết của Tiền Giai Mẫn có liên quan đến Từ Thiên, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến thân phận của gã là giả.

"Cô nói gì? Từ Thiên không phải chàng trai tài cao sao? Hắn không phải nói hắn là Trạng nguyên tỉnh ư?"

"Trạng nguyên tỉnh?" Sở Từ như là nghe thấy một câu chuyện cười vậy: "Tôi từ tướng mạo của Từ Thiên nhìn thì người này cao nhất là học đến cấp 2, trạng nguyên gì gì đó thật là quá buồn cười rồi! Cũng chỉ có mấy người mới tin, người này từ đầu đến đuôi đều đang lừa mọi người, trạng nguyên chỉ là vai diễn của hắn, hắn muốn chứng minh bản thân thông minh lại không giống với người khác, thực ra hắn chỉ là tay bốc vác ở công trường mà thôi."

Bốc vác không đáng sợ, đáng sợ là người bốc vác lại đắp nặn bản thân thành kẻ học thức đầy mình, để câu được Tiền Giai Mẫn có lẽ gã đã xem không ít sách của các nhân vật chuyên ngành, thương cho Tiền Giai Mẫn đến chết vẫn nghĩ rằng người đàn ông của mình là Trạng nguyên.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đến Từ Thiên hồi lâu cũng không lên tiếng. Mặt của gã đột nhiên đỏ lên, căng thẳng nói: "Cô nói linh tinh gì vậy? Tôi chính là Trạng nguyên tỉnh! Làm sao tôi có thể làm bốc vác chứ?"

Sở Từ cười: "Chắc là chức Trạng nguyên này của anh là thi ở công trường nhỉ? Nhưng mà không sao, chuyện ấy cũng dễ kiểm tra thôi, chi bằng anh nói xem, anh tốt nghiệp trường nào?"

Từ Thiên luống cuống, nhưng gã vẫn cố kiên trì đáp: "Đại học Phu Đản."

Sở Từ nhếch môi: "Thầy Tả, hay là mời tổ chương trình đi xác thực một chút, xem trường Phu Đản có nhân vật số một Từ Thiên này hay không đi."

"Cô cô ...... đừng nói bậy! Cô đây là phỉ báng!"

"Phỉ báng? Nếu như lời tôi nói là sự thật, vậy không phải phỉ báng mà là vạch trần, cho nên muốn tự mình thừa nhận hay là để tôi cho người điều tra?"

Từ Thiên chết không nhận tội, vẫn mạnh miệng như cũ: "Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì."

Gã vẫn cho rằng Sở Từ đang lừa gã, chuyện gã đi tìm đạo sư không ai biết, Sở Từ chỉ nhìn mỗi tướng mạo của gã làm sao có thể biết được tất cả!

Sở Từ tủm tỉm cười: "Vậy thì anh giải thích thế nào về hai mươi nghìn tệ mà anh giao cho công ty Đi lên đỉnh cao cuộc đời?"

Từ Thiên nghe đến tên công ty thì trong lòng nhất thời trầm xuống, vẻ mặt gã khiếp sợ, không dám tin nhìn chằm chằm Sở Từ.

"Ồ, đúng rồi, quản lý của mấy người gọi đây là PUA! Nói gì mà hoàn thiện EQ của bản thân, nhưng thực sự là mấy người lợi dụng chương trình dạy học ấy để khống chế, đàn áp phụ nữ, làm cho phụ nữ biến thành con rối của các người! Mấy người lấy việc dụ dỗ phụ nữ làm niềm vui, lấy chuyện lừa tiền lừa nhà lừa xe làm mục đích cuối cùng, anh còn khiến Tiền Giai Mẫn tự hoài nghi chính mình, cuối cùng dùng xăng tự thiêu để tìm sự trong sạch cho bản thân."

Mặt nạ của Từ Thiên vỡ ra từng chút một, cảm xúc hoảng loạn hiện lên khuôn mặt gã. Một lúc lâu sau mà gã vẫn không lên tiếng nổi, trong mắt hoàn toàn là nỗi khiếp sợ, Sở đại sư này quá đáng sợ rồi! Vậy mà nhìn một cái liền biết tất cả mọi chuyện của gã. Không! Không thể! Nếu như chuyện của gã bị người khác biết, đời này của gã liền toi, chỉ sợ phải trải qua trong nhà tù, tiền của gã cũng bị thu hồi, cha mẹ gã sẽ vì thế mà hổ thẹn đến chết mất, gã nhất định không thể bị cô đại sư kia lật đổ được.

Huấn luyện lâu dài làm cho Từ Thiên rất nhanh tìm được cách trả lời: "Đại sư, tôi không hiểu ý của cô, Giai Mẫn chết tôi cũng rất đau lòng, chúng tôi bên nhau có lúc đánh có lúc cãi, điều đó không thể chứng minh người do tôi giết, cô chỉ dựa vào lời lẽ của mình mà định tội tôi, thật không công bằng!"

"Quả thật là không công bằng." Sở Từ bật cười: "Nhưng mà Từ Thiên anh biết không? Cho dù pháp luật không trừng phạt được anh, linh hồn của Tiền Giai Mẫn cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Anh đã đến tham gia chương trình này thì nên biết trên thế giới không chỉ có loài người tồn tại, đang mang thai mà chết như Tiền Giai Mẫn thì oán linh oán khí là lớn nhất, nếu như cô ấy biết tất cả, anh nghĩ cô ấy sẽ tha cho anh sao? Sẽ để anh yên ổn hưởng tiền bán nhà của cô ấy sao?"

Từ Thiên lùi về phía sau mấy bước, lắc đầu nói: "Tôi không hiểu ý của cô! Mang thai cái gì? Tiền Giai Mẫn không mang thai!"

Sở Từ cười lắc đầu: "Cô ấy mang thai rồi, chính vì cô ấy mang thai lại luôn bị anh chèn ép mới nghĩ quẩn mà tự sát, mong được đầu thai lần nữa."

Nghe nói Tiền Giai Mẫn mang thai, Từ Thiên không có chút phản ứng, ngược lại vợ chồng Tiền Dược Quang lại khóc rống lên.

Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi tới. Tóc gáy của tất cả mọi người thiếu điều đều dựng đứng. Nếu không có câu nói kia của Sở Từ, họ không chừng chỉ nghĩ là một cơn gió bình thường, nhưng Sở Từ nói xong mọi người nhịn không được đều nghĩ có phải Tiền Giai Mẫn đến rồi không, nhất thời không một ai trong khán phòng dám cất lời. Còn Từ Thiên lại sợ đến mức chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: "Không! Em không phải do anh giết! Anh không hại em! Anh không hại em!"

Nhà gỗ căn bản hơi thấp, lên xuống cầu thang đều phải rất chú ý, ai ngờ khi Từ Thiên xuống lầu đột nhiên dưới chân trống không, lập tức từ cầu thang cao ba mét ngã xuống. Cú ngã này khiến gã đau đớn ôm lấy chân kêu thảm thiết: "Chân của tôi! Chân của tôi gãy rồi!"

Tả Thiên thấy thế ngẩn ra sửng sốt, bất giác sởn tóc gáy! Quá đáng sợ rồi! Vừa nói đến ma liền đến luôn, Từ Thiên đã gãy chân, thật là tà môn! Tổ chương trình nhanh chóng gọi xe cứu thương, bận rộn hồi lâu mới đưa được người đến bệnh viện. Cũng thật kì quái, xe cứu hộ vừa đi đến đường cái liền nghe ầm một tiếng, một chiếc xe container đối diện đâm phải. Đáng sợ hơn là tất cả mọi người đều an nhiên vô sự, chỉ có gã tên Từ Thiên kia là nằm trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh.

Trong thời gian ngắn ngủi mà xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy khiến mọi người đều bị dọa sợ điếng người, còn vợ chồng Tiền Dược Quang lại ôm mặt khóc: "Con gái tôi chết thảm quá! Con bé không cam lòng! Con bé không cam lòng!"

Tả Thiên run run hỏi: "Sở thần, có phải vong linh Tiền Giai Mẫn đến không? Chúng ta có nên tế bái một chút không?"

Vẻ mặt Sở Từ mờ mịt: "Vong linh gì cơ?"

"Không phải ngài nói......"

"Ồ." Sở Từ hiểu rõ bèn bật cười: "Đó là tôi hù dọa hắn thôi, anh ngờ vận số hắn kém như vậy, chạy xuống cầu thang cũng ngã được."

Mọi người nghe vậy nhưng lại chẳng tin, Sở Từ càng cười họ càng cảm thấy nụ cười của cô rất đáng sợ.

---------

Người dịch: Xiaoyun

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment