Tiếp theo, địa điểm của chương trình thay đổi, tổ chương trình đưa họ đi đến một cục cảnh sát, bãi đỗ xe của đồn cảnh sát có hơn mười chiếc xe, Tả Thiên đã cất công mời một vị cảnh sát hình sự chuyên phụ trách các vụ án khó giải quyết đến, nhưng vì nguyên nhân công việc nên người đó lại không thể có mặt.
Lục Cảnh Hành nhìn thấy vậy bèn nhướn lông mày nói: "Sở thần, xem ra lần này phải động tay thật rồi!"
Sở Từ khẽ cười một tiếng, chút thủ đoạn lừa bịp này có thể làm khó cô sao? Nói thật, nếu như không phải vì đã ký hợp đồng, cô đều ngại những chuyện lãng phí thời gian như thế này, không bằng đi vẽ tranh còn lý thú hơn.
Tả Thiên trầm giọng bảo: "Hôm nay người ủy thác cho chúng ta khá là đặc biệt, là Cảnh sát Chu của đội cảnh sát hình sự. Các vị khán giả, mời mọi người xem, đây là chiếc xe vừa xảy ra án mạng, mời mọi người giúp cô ấy tìm ra."
Mọi người lần lượt đi vào, Sở Từ không biết mấy đại sư vào trước có tìm ra không nhưng đối với cô mà nói thật sự cấp bậc này quá đơn giản, thậm chí còn không thú vị bằng mắc xích trước đây.
Đến lượt cô, Sở Từ đi vào, trực tiếp đi đến trước chiếc xe thứ tám, đó là một chiếc xe gia dụng hiện đại màu đỏ, biển số của chiếc xe này không tốt, biển số sẽ dễ chiêu đến những vụ án nguy hiểm đáng sợ, lại thêm hắc ám khí xung quanh của xe đỏ, Sở Từ muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
"Sở thần cho rằng là chiếc xe này ư?" Tả Thiên hỏi.
"Đúng vậy!" Sở Từ gật đầu đáp: "Chiếc xe này đã xảy ra ba vụ án." Cô đi đến cuối xe, nhìn một hồi rồi lại nói: "Một là xảy ra ở ghế sau, hai là xảy ra ở cốp xe, người bị giết đều là phụ nữ, âm khí rất nặng, ba người chết đều cực kỳ thảm khốc, đều là bị hành hạ cưỡng hiếp đến chết."
Đồng chí cảnh sát đứng phía sau màn hình kinh ngạc hỏi: "Gì cơ? Có ba vụ? Không phải hai sao?"
Rất nhanh, cảnh sát Chu liền bước qua hỏi cô, nét mặt cực kỳ nghiêm trọng: "Đại sư, có ba án mạng lận à? Nhưng chúng tôi chỉ điều tra ra hai vụ, chỉ vì tên sát nhân hành động vô cùng sạch sẽ, tố chất tâm lý cực mạnh, hơn nữa có khả năng phản trinh sát rất mạnh, cũng rất biết cách lách luật. Vì vậy hắn vẫn chưa nhận tội, chúng tôi ngày đêm điều tra phát hiện hai người bị hại có thể có quan hệ với hắn."
"Không, là ba người!" Sở Từ nói rất chắc chắn: "Ba người, còn có một bé gái, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng chiếc xe nói cho tôi biết tất cả!"
Cảnh sát Chu vẻ mặt kinh hoàng, do dự bản thân có nên tin lời Sở Từ không, dù sao họ đã điều tra ra chỉ có hai người bị hại.
"Đại sư, lần này tôi đến chương trình là hi vọng có thể tìm ra nữ sinh bị lừa gần đây, cô bé mất tích hơn một tuần rồi, chúng tôi sợ... nhưng kẻ tình nghi vẫn không nhận tội, tiếp tục như thế này, nữ sinh ấy chắc chắn sẽ không sống nổi."
Thảo nào! Công việc của cảnh sát hình sự đặc thù như vậy, lại là một bộ phận quan trọng của quốc gia nhưng vẫn phải liều mạo hiểm bị cư dân mạng chỉ trích để tham gia chương trình này, hóa ra là vì thế. Nữ sinh bị lừa ư?
"Tôi cần sinh thần bát tự của đối phương." Sở Từ nói.
Cảnh sát Chu sớm đã chuẩn bị đầy đủ, đưa ngày sinh tháng đẻ cho cô, Sở Từ có được sinh thần bát tự của nữ sinh kia, cô tập trung xem một hồi rồi nhíu mày bảo: "Bát tự này là bát tự của người sắp chết."
"Nói cách khác là vẫn còn sống đúng không?" Cảnh sát Chu rất kích động.
Tội phạm giảo hoạt, nếu như vẫn không tìm được người bị hại chỉ sợ cô bé sẽ bị đói chết.
"Đúng vậy."
"Đại sư! Ngài có thể nhìn thấy người đang ở đâu không?"
Lục Cảnh Hành lo lắng nhìn về phía Sở Từ, Sở Từ trấn an nhìn anh, nhướn lông mày nói: "Yên tâm, tôi nhất định khiến tên tội phạm trải qua cả đời trong tù!"
Dừng lại một chút, cô lại nói với cảnh sát Chu: "Từ bát tự của cô ấy tôi có thể nhìn ra vị trí của cô ấy là ở Thân Thành hướng tây bắc, gần biển."
Cảnh sát Chu ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Đúng! Chúng tôi đã nghi ngờ nơi đó, vì nghi phạm mấy ngày trước từng đi qua đấy, nhưng chúng tôi đã tìm rất lâu rồi vẫn không thấy."
"Nơi của cô bé đang ở không thấy ánh mặt trời, có lẽ là tầng hầm hoặc phòng tối nào đó."
Cảnh sát Chu cau mày, nếu nơi Sở Từ nói chính là nơi họ đã từng tìm thì chắc chắn rồi, nơi đó đều là nhà dân tự dựng, lều trại, là vì ở cạnh biển có rất nhiều ngư dân ở, ngư dân ở khu đấy đối với cảnh sát không mấy thân thiện, cực kỳ dũng mãnh, hắn đã đến mấy lần đều không điều tra ra được.
"Đại sư, vậy vì sao chúng tôi tìm mấy lần đều không thấy? Có thể mời cô xem cụ thể hơn không?"
Sở Từ nhíu lông mày lại, hôm nay cô đã dùng dị năng thiên nhãn một lần rồi, vốn không muốn dùng nữa, nhưng hiện tại mạng người quan trọng, muốn dựa vào tướng số mà tìm đoán chừng phải mất thêm thời gian, sinh thần bát tự của cô gái kia lại là mệnh phải chết, nói cách khác nếu không phải cảnh sát Chu tìm đến chương trình này thì cô bé nọ chết chắc rồi.
Nhưng từ lúc cảnh sát Chu tìm cô thì số mệnh của cô gái này đã có biến hóa thành mệnh sắp chết chứ không chắc chắn sẽ chết nữa. Sở Từ cũng không phải chưa từng giúp cảnh sát phá án, lập tức phát động dị năng, lần này thiên nhãn hiện lên bóng lưng của tên tội phạm.
"Dáng người hắn cao lớn, dũng mãnh, cơ thể cường tráng?"
"Đúng!" Cảnh sát Chu rất kích động cũng rất ngạc nhiên. Nếu như khi nãy hắn vẫn còn hoài nghi về Sở Từ thì bây giờ liền tin tưởng hoàn toàn rồi, dù sao nghi phạm là bọn họ bí mật giam giữ, người ngoài không thể biết được, mà Sở Từ lại miêu tả chính xác hình dạng của đối phương.
Sở Từ cau mày, tiếp tục nói: "Chân trái của gã hơi bị thọt, giống như từng bị thương hoặc bị bại liệt!"
"Cái gì?"
Cảnh sát Chu hoang mang hỏi lại: "Thọt chân trái? Nhưng nghi phạm của chúng tôi chân trái vốn không thọt! Không lẽ..."
"Các anh bắt nhầm rồi, xe là xe của nghi phạm giết người dùng, nhưng có người giúp tên tôi phạm gánh tội, cũng vì thế mà hắn không sợ các anh điều tra, chỉ muốn kéo dài thời gian để tên kia chạy trốn hoặc xử lý nạn nhân."
"Cái gì?"
Cảnh sát Chu nghĩ đến một khả năng, bỗng nhiên nói: "Gã có một em trai, khi nhỏ bị chứng bại liệt trẻ em, không lẽ là..."
"Vậy có lẽ chính là gã, nghi phạm các anh bắt chỉ là người giúp xử lý thi thể, chứ không phải là kẻ giết người."
Ngay lập tức, hình ảnh trong thiên nhãn chợt lóe, nhìn thấy gã què chân đến nơi cảng biển, ở cảng này đỗ rất nhiều tàu cá, gió biển rất lớn, tàu cá lắc lư không ngừng, người đàn ông đứng lên tàu rồi mở tung cánh cửa trên boong ra, một cô gái đang nằm sấp trên sàn, hô hấp yếu ớt.
Miệng cô ấy bị dán băng dính đen, hai tay trói lại sau lưng, cả người xem ra chập chờn giữa ranh giới sống chết.
Vì xung quanh sóng lớn lại là trong khoang thuyền, ngư dân xung quanh lui tới khá nhiều nhưng vẫn không ai phát giác ra hai người họ. Rất nhanh, gã lộ ra một tia cười lạnh, lái tàu ra khỏi cảng.
Gã lái ra đến giữa biển, sau đó cầm một cục đá mài bắt đầu mài dao, tiếng động rất lớn làm cô gái tỉnh dậy, gã hưởng thụ nỗi sợ hãi trong ánh mắt cô, từng chút một cắt xé cổ họng của cô, làm cô nếm trải mùi vị cái chết cận kề.
Cô đáng chết! Ai bảo cô xem thường người tàn tật! Có phải cô cho rằng mình có dáng người đẹp là có thể tùy ý cười nhạo người khác? Hắn phải giết cô, cũng để cô thử chút mùi vị đối diện với cái chết, để cô chết dưới chân hắn, khuất phục trước người tàn tật như hắn.
Đến lúc này, Sở Từ thu hồi thiên nhãn, chỉ cảm thấy ấn đường nóng lên. Đúng, nghi phạm quả nhiên là gã què chân này, cái cô nhìn thấy có lẽ là hình ảnh của tương lai, nói cách khác cô gái này vẫn chưa chết.
"Đại sư?" Cảnh sát Chu thấp thỏm gọi.
Sở Từ trầm giọng nói: "Đối phương có lẽ bị nhốt ở trong khoang thuyền, các anh theo vị trí tôi đưa để tìm, quan trọng là phải tìm kỹ trong khoang thuyền, nếu như tôi không nhìn lầm thì chiều nay gã sẽ động thủ, đến lúc đó nạn nhân chắc chắn sẽ chết."
Cảnh sát Chu run sợ, lập tức báo cho đội cảnh sát. Còn sau đó như thế nào, đó không phải chuyện Sở Từ nên lo lắng.
---------
Người dịch: Xiaoyun
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com